“Keng…”Cafe rơi vỡ trên mặt đất, cái ly cũng bể thành mấy mảnh trên tấm thảm.Trợ lí Tiểu Lý cả người chấn động, tâm trạng lo lắng, thật cẩn thận nhìn người đàn ông vui buồn thất thường trước mắt này, trong lòng tự nhiên toát ra cảm giác sợ hãi gần vua như gần cọp.Tiêu Thần Phong bước một bước lớn tới trước mặt hắn ta, nắm chặt cổ áo hắn, lạnh giọng gầm lên: “Cậu nói trên xe còn có Mạc Tâm Nhan?”“Dạ… Đúng vậy… Vợ của Dịch Dương chính là Mạc Tâm Nhan…” Tiểu Lý nơm nớp lo sợ gật gật đầu, sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.Hắn ta không hiểu, tại sao chủ tịch của bọn họ, nghe nói vợ của Dịch Dương, ở trên xe lúc tình hình đặc biệt đó thì cảm xúc đột nhiên thay đổi thất thường, không lẽ vợ của Dịch Dương có quan hệ gì với chủ tịch của bọn họ, trong lòng Tiểu Lý thầm nghĩ, trên trán đa xbij dọa ra một tầng mồ hôi.“Sao có thể? Mạc Tâm Nhan sao có thể ở trên chiếc xe đó?”Tiêu Thần Phong giống như không thể chấp nhận sự thật này, anh ta lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Chuyện này không có khả năng, Mạc Tâm Nhan rõ ràng còn ở trong nhà chờ tôi về, cô ấy sao có thể ở trên xe của Dịch Dương? Không thể nào…”Nhìn bộ dạng không dám chấp nhận sự thật của chủ tịch bọn họ, Tiểu Lý vội vàng mở miệng, nơm nớp lo sợ nói: “Chủ… Chủ tịch, ngài đừng vội, để tôi đi tra, tôi giúp ngài điều tra rõ ràng…”“Đi, đi nhanh…” Tiêu Thần Phong chợt đẩy hắn đến bên cạnh cửa, âm lãnh gầm nhẹ: “Đi điều tra rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là ai gặp tai nạn xe cộ”“Dạ, Dạ…” Tiểu Lý vội vàng đáp lời, chạy ra ngoài nhanh như chớp, chủ tịch của bọn họ mà âm u lạnh lẽo thì không còn giống như con người nữa.Tiêu Thần Phong suy sụp ngã ngồi ở trên ghế, trong lòng đã cuồn cuộn sóng gió ngất trời.Nếu… Nếu Mạc Tâm Nhan thật sự ở trên chiếc xe đó, vậy thì… Chính tay anh ta đã giết chết cô. Chuyện này sao có thể, anh ta muốn giết chết Dịch Dương chứ không phải cô…Lạnh lùng nhìn hai bàn tay mình, đôi mắt anh ta đỏ sậm đầy âm u lạnh lẽo.Nếu Mạc Tâm Nhan thật sự xảy ra chuyện, anh ta muốn cả Dịch gia phải chôn cùng với cô.Dịch Dương mơ thấy một giấc mộng rất dài, cảnh tượng tốt đẹp trong mộng và sự thật tàn khốc trong hiện thực hình thành sự đối lập mãnh liệt, làm cho Dịch Dương có ý muốn không cần phải tỉnh lại.Anh ngơ ngác nhìn trần nhà trắng tinh, trong đầu nhớ lại giấc mộng vừa rồi, anh phải cẩn thận nhớ lại, quý trọng nó, giống như sợ bản thân anh bỏ quên một cảnh nào đó trong mộng.Trong mộng, anh và Mạc Tâm Nhan hồi nhỏ đang tay trong tay cùng nhau dạo chơi trong vườn hoa.Anh đan cho Mạc Tâm Nhan một cái vòng hoa, nói cô là nàng công chúa xinh đẹp nhất của anh, anh sẽ bảo vệ cô suốt đời.Khi đó, Mạc Tâm Nhan cười thật ngọt ngào, thật ngây thơ, tràn ngập trong mắt đều là bóng dáng của anh.Những ngày tháng đó tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức bây giờ nhớ lại sẽ khiến trái tim co rút đau đớn.Bởi vì… Anh và Mạc Tâm Nhan đều mãi mãi không thể trở về lúc đó được nữa…Kí ức tốt đẹp nhất, bây giờ nhớ lại, lại trở thành nỗi đau xót trong lòng không bao giờ khép lại được. Nhưng mà anh luôn không thể nhịn được mà nhớ tới, giống như chỉ có thể làm tâm can mình đau đớn, anh mới biết được là trái tim mình vẫn còn sẽ biết đau, vẫn còn đang đập.“Anh, anh tỉnh rồi!” Vô tình phát hiện anh đang mở to mắt nhìn, Dịch Thanh vui mừng đến nhảy dựng lên.Tiếu Vân vội vàng đến bên giường bệnh, sốt ruột khóc nói: “Con trai, thế nào rồi, còn chỗ nào đau không, nói với mẹ, mẹ đi gọi bác sĩ.”Dịch Dương chậm chạp không nói gì, im lặng hồi lâu, anh mới mở miệng, âm thanh thực khàn, nhưng lại đè nén sự sợ hãi: “Mẹ, Mạc Tâm Nhan đâu?”Giờ khắc này, anh vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng khi xảy ra tai nạn xe cộ, nhiều máu như vậy, có của cô, còn có… Con của bọn họ.Tiếu Vân mím chặt môi, không nói gì, trên mặt đầy vẻ bi thương.Đôi mắt Dịch Dương trầm xuống, không dám hỏi tiếp, anh thật sự rất sợ, rất sợ nghe được tin tức làm anh sụp đổ tuyệt vọng. Anh thậm chí không dám tưởng tượng, nếu Mạc Tâm Nhan thật sự xảy ra chuyện gì, vậy anh nên làm cái gì bây giờ.Anh luôn nổi giận, phát cáu với cô, còn nhục nhã cô,… Nhưng mà cho đến tới bây giờ, anh đều không có nghĩ đến, có một ngày cô sẽ rời khỏi anh.Anh bây giờ mới biết được, mặc kệ là loại rời đi nào, anh đều không thể chịu đựng được.Thấy Tiếu Vân chậm chạp không trả lời, Dịch Dương vẻ mặt đau xót, Dịch Thanh liền không nhịn được nói luôn: “Mạc Tâm Nhan vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, có điều, đứa bé trong bụng đã không cứu được…”Dịch Dương nghe đến đó, trên mặt liền hiện lên vẻ bi thương. Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc chính tai nghe được con của anh và Mạc Tâm Nhan đã không còn nữa, trái tim anh vẫn giống như là bị cái gì đó gõ mạnh một cái, rất đau rất đau.Dịch Thanh nói xong, thật cẩn thận liếc nhìn Dịch Dương một cái, tiếp tục nói: “Lúc nãy bác sĩ đã mang đứa bé ra khỏi bụng cô ấy, thật đáng thương, còn chưa có thành hình nữa, mẹ vừa thấy được, đau lòng đến nỗi ngất đi”Dịch Dương lẳng lặng nghe, chậm chạp không mở miệng nói chuyện. Anh đau lòng đến thở không nổi.Đứa bé, con của bọ họ. Anh còn chưa kịp hưởng thụ một chút niềm vui sướng khi sắp được làm cha, ông trời liền tàn nhẫn cướp nó đi mất. Không lẽ lời anh nói thật sự ứng nghiệm, nếu biết sẽ có kết quả như thế này, cho dù có đánh chết anh, anh cũng sẽ không nói những lời tàn nhẫn như vậy với cô.Nếu ông trời đã tàn nhẫn cướp đi đứa bé của bọn họ, vậy thì xin ông đừng lại mang Mạc Tâm Nhan đi. Anh thành tâm van xin trong lòng.Tiếu Vân thở dài, đau xót khóc ròng nói: “Đang tốt lành sao lại xảy ra chuyện như vậy, cháu nội đáng thương của mẹ… Còn có Nhan Nhan, không biết có thể sống qua cửa này không…”Mắt Dịch Dương trầm trầm, liền rút kim tiêm trên cánh tay ra, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường. Tiếu Vân lập tức giữ chặt anh, vội vàng nói: “Con muốn đi đâu? Trên người con còn có vết thương đó!”“Đúng vậy, anh, anh xem trên người anh đều là vết thương, anh đừng đi lung tung?” Dịch Thanh ở một bên nhíu mày nói một câu.Dịch Dương thản nhiên mở miệng: “Anh muốn đi xem cô ấy” Nói xong, anh liền đẩy tay Tiếu Vân ra, khăng khăng xuống giường.Tiếu Vân thấy bộ dạng anh kiên kiên quyết, cũng không nói gì thêm, dù sao xảy ra chuyện hư vậy, bọn họ đều rất lo lắng cho Nhan Nhan, hơn nữa anh lại còn là chồng của Nhan Nhan.Bà đau lòng thở dài, tiến lên giúp đỡ anh, nói: “Mẹ đỡ con qua