“Huyện thái gia các ngươi tìm chúng ta?”
Ha, đây là muốn dâng tới cửa tìm chết à?
Lục Uyên bĩu môi, đi theo Tiêu Linh Linh đã lâu, nàng ấy đã cảm nhận được sự phẫn nộ mà Nữ Đế bệ hạ đang ấp ủ.
Nha dịch gật đầu: “Đúng vậy thưa ba vị, lão gia chúng ta thích nhất là được làm quen với những vị thương nhân đến từ nhiều nơi, biết ba vị đến huyện, hôm nay đặc biệt chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon ở tửu lâu để chiêu đãi ba vị”.
“Đúng là nhiệt tình quá!”
Tiêu Linh Linh nghiến răng.
Triệu Tĩnh đúng không!
...
Phong Nguyệt Lâu.
Triệu Tĩnh ngáp một cái, ông chủ khiêm tốn cười: “Triệu lão gia, người xem, có thể mang thức ăn lên được chưa?”
“Gấp cái gì mà gấp! Nhớ cho kỹ, lát nữa nếu ta không cho người đổi trà, ngươi cứ mang lên mấy món ăn tầm thường cho qua chuyện là được, ngược lại thì bưng lên cho ta những đồ có chất lượng cao nhất, nghe rõ chưa?”
“A, là sao ạ?”. Còn tưởng rằng Triệu Tĩnh đến đây ủng hộ, mình còn có thể “tàn nhẫn” kê giá cao chứ!
Triệu Tĩnh liếc mắt một cái, cũng lười đi giải thích, thời gian cùng sức lực của mình có thể lãng phí vô ích sao?
Tên nha dịch phái đi đã trở về: “Lão gia, người đến rồi”.
Triệu Tĩnh đã nhìn thấy ba người phía sau nha dịch thì dùng một khuôn mặt tươi cười chân thành tiến lên đón.
“Được rồi, ngươi đi tuần tra trước đi, ông chủ Lưu cũng lui xuống đi, ba vị mau ngồi xuống nào! Ba vị đường xa đến đây, ở huyện Nguyên Giang chúng ta có quen chưa?”
Lúc chào hỏi ba người, Triệu Tĩnh đã thấy hết những động tác nhỏ nhặt của Lục Uyên và lão Lâm.
Ánh mắt tiểu nha đầu này vẫn nhìn về phía người phụ nữ ở giữa, ông già kia cũng như vô tình chậm hơn nửa bước, hiển nhiên người đeo mạng che mặt ở giữa mới là chủ nhân thật sự.
Hai người bên cạnh có lẽ là hạ nhân.
Tuy trong lòng đã rất muốn bắt Triệu Tĩnh về trị tội, nhưng nghĩ tới sự giàu có của huyện Nguyên Giang, Tiêu Linh Linh lại không khỏi tò mò.
Tên quan huyện lệnh tép riu tuổi còn trẻ này rốt cuộc là đã cai quản huyện Nguyên Giang như thế nào mà để trở thành như vậy?
Ừm, cứ chờ tìm hiểu xong toàn bộ bí quyết và chính sách của hắn rồi giết cũng được.
Về chuyện thăng chức cho Triệu Tĩnh trước đó?
Tiêu Linh Linh bây giờ đã hoàn toàn không còn suy nghĩ này nữa.
Chẳng lẽ lại để hắn thật sự mở thanh lâu ở đế đô?
Sau khi quyết định, Tiêu Linh Linh miễn cưỡng lộ ra ý cười, dẫn theo Lục Uyên và lão Lâm ngồi xuống, khách sáo nói: “Đại nhân khách sáo rồi, huyện Nguyên Giang nơi nào cũng mới lạ, dọc theo đường đi, những gì mà ba người chúng ta được chứng kiến và nghe thấy điều khiến chúng ta mở rộng tầm mắt”.
Trong lòng Triệu Tĩnh cười thầm, vớ vẩn, không tạo sự khác biệt thì sao tìm được mấy kẻ coi tiền như rác?
Không nói nhiều nữa, Triệu Tĩnh rót cho ba người chén trà rồi đi thẳng vào chủ đề: “Không biết ba vị là người nơi nào? Ngày thường buôn bán những gì? Nói không chừng chúng ta có thể hợp tác với nhau”.
Tiêu Linh Linh hơi nhướng mày, nói dối như hát: “Bẩm đại nhân, tiểu nữ là người phủ Đại Danh, trong nhà buôn bán đồ sứ và trà”.
“Phủ Đại Danh?”
Triệu Tĩnh sửng sốt, ánh mắt cảnh giác: “Phủ Đại Danh cách phủ Giang Lăng cũng không hề gần, tại sao tiểu thư lại chạy đến huyện Nguyên Giang chúng ta”.
Mắt thấy Triệu Tĩnh có chút hoài nghi, Tiêu Linh Linh không chút hoang mang mỉm cười nói: “Đại nhân, người làm ăn buôn bán như chúng ta không phải vào nam ra bắc cả ngày sao? Tiểu nữ vốn định đến phủ Giang Lăng tìm nguồn cung hàng. Đi tới đi lui mới đến huyện Nguyên Giang”.
“Vậy sao”. Trái tim của Triệu Tĩnh mới thả lỏng ra một chút, chỉ cần không phải là khâm sai đại thần cải trang vi hành là được.
Phía trên cũng không có động tĩnh gì, xem ra mình vẫn rất an toàn!
Nghĩ đến đây thì ánh mắt Triệu Tĩnh nhìn Tiêu Linh Linh không giống ban nãy nữa, trong nhà buôn bán đồ sứ và trà?
Còn tới phủ Giang Lăng tìm nguồn cung, một tên gà mờ dễ bị lừa là