“Đây, hình như hơi... đắt rồi thì phải?”
Không giống với Lục Uyên ngây thơ như tấm chiếu mới, Tiêu Linh Linh và lão Lâm không hề bị dọa mà ngay lập tức tỉnh táo.
Triệu Tĩnh cười: “Đắt à? Bổn quan không cảm thấy như vậy, tiểu thư thử nghĩ mà xem, cách làm trà là do Trà Tiên đích thân truyền thụ lại cho bổn quan đấy”.
“Mỗi năm chỉ sản xuất được một lượng trà rất nhỏ, tiểu thư mua với giá 200 lượng một cân, bán với giá 400 lượng một cân thì vẫn được đó thôi?”
Tiêu Linh Linh có chút không phục, bắt đầu nói dối: “Triệu đại nhân, tiểu nữ đã bán trà cả đời nhưng chưa từng nghe nói một cân trà bốn trăm lượng, người ta sao có thể chịu mua chứ?"
Triệu Tĩnh vẫn bình tĩnh như thường: “Tiểu thư nói như vậy là không đúng rồi, tiểu thư phải biết đây là trà do Trà Tiên làm ra, người bình thường có thể uống trà của Trà Tiên được sao?"
“Dù là vương công quý tộc, đại thần triều đình! Ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng chưa được! Nghĩ mà xem, ngay cả bệ hạ cũng chưa từng uống loại trà này, trong cung cũng không có! Bốn trăm lượng một cân có đắt không?”
“Không hề đắt chút nào, trà này của chúng ta được làm ra là để dành cho quý tộc giàu có, quý tộc là gì? Đó chính là những người không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất!”
"Uống trà của Trà Tiên! Làm người ta trở nên cao sang! Tiểu thư, bổn quan không phải khoe khoang đâu, đây hoàn toàn chẳng phải là một loại trà đơn giản, nó tượng trưng cho thân phận địa vị! Tiểu thư không phải đang tìm nguồn hàng sao? Không bằng dùng trà Bồi Nguyên của huyện ta, được không? Ta đảm bảo tiểu thư sẽ phát tài phát lộc!
Tiêu Linh Linh chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt, lão Lâm ở bên cạnh cùng với Lục Uyên cũng có chút sững sờ.
Nghe được lời cuối cùng của Triệu Tĩnh, Tiêu Linh Linh thuận miệng nói: “Đại nhân tin tưởng vào trà của mình như vậy à?”
Khóe miệng Triệu Tĩnh giật giật, tào lao, nếu không phải ta làm quan thì ta đã tự bán rồi!
Làm gì còn phải ở đây lừa gạt ngươi!
“Đều là người làm ăn, lời nói của tiểu thư như vậy là không đúng với trong ngành đâu, sản phẩm chất lượng tốt như thế này thì sao phải lo lắng nguồn tiêu thụ, sau khi tiểu thư mang trà về, trước tiên hãy cho người đi quảng cáo thương hiệu, mỗi ngày bán số lượng giới hạn..."
Nghe được lời của Triệu Tĩnh, hai mắt Tiêu Linh Linh dần dần mở to, từ từ quên mất mục đích mình tới đây làm gì.
“Như vậy sao có thể không bán được trà chứ?”, Triệu Tĩnh phẩy quạt chốt lời.
Tiêu Linh Linh gật đầu: “Làm theo lời của đại nhân, quả thực là ý kiến hay, nhưng chọn phủ Đại Danh làm địa điểm buôn bán cũng không được tốt cho lắm, kinh thành thì như thế nào? Quan chức quý nhân trong kinh có nhiều hơn một chút”.
Mẹ ơi, cô nương này có lá gan to phết, lừa đảo đến tận kinh thành.
Triệu Tĩnh có chút kinh hãi, cười một tiếng phối hợp nói: "Tiểu thư, ý kiến của rất hay, trong kinh thành toàn người có tiền, tất nhiên sẽ có nhiều người mua trà, nhưng mà như thế có phải lộ liễu quá rồi không?"
Kinh thành là nơi long bàn hổ cứ, đến lúc đó xảy ra chuyện thì đừng có liên lụy đến ta là được.
Tiêu Linh Linh hừ một tiếng: “Lộ liễu gì chứ! Triệu đại nhân không phải đã nói rồi sao, đây là trà của Trà Tiên, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng chưa từng uống, lời nói lạ kỳ như thế, nhóm người sĩ diện đó khẳng định sẽ chịu mua”.
Lão Lâm ở bên cạnh sắp không nhịn nổi nữa rồi, khóe miệng giật mạnh, nghi ngờ nhìn Triệu Tĩnh.
Sao tên nhóc này lại biến bệ hạ thành cô gái bán trà rồi?
Triệu Tĩnh thấy mồi đã nhử xong, đưa tay vào trong ống tay áo, cười hi hi nói: "Vậy tiểu thư, chúng ta kí hợp đồng trước đi?"
“Không thành vấn đề”. Tiêu Linh Linh nói.
Lão Lâm là người duy nhất có thể coi như là tỉnh táo nhất thời không biết phải nói gì.
Trong lòng do dự, bệ hạ người không phải đến để mua trà đâu!
Còn Lục Uyên, nhìn bộ dạng này thì chắc trong lòng là đang ảo tưởng mình sẽ theo Tiêu Linh Linh bán trà thế nào.
Lão Lâm nhanh chóng gọi một tiếng: “Tiểu thư”.
“Có chuyện gì vậy lão Lâm?”, Tiêu Linh Linh nhíu mày.
lão Lâm ho khan một tiếng: “Cái đó... tiểu thư suy nghĩ lại một chút?”
“Hàng hóa chất lượng cao như vậy còn cần suy nghĩ gì nữa”. Tiêu Linh Linh cười lớn, lăn vân tay vào bản hợp đồng mà