Xa nhau tận một tuần Trần Mặc Nhiễm rất buồn, bình thường mỗi tháng khi đèn đỏ tới, Trần Mặc Nhiễm luôn thích lui ở trong góc không nhúc nhích, cứ như một chú gấu đến kỳ ngủ đông. Nhưng đã nhiều ngày nay cô luôn dán vào người Liễu Hạ Niên, khi nấu cơm, giặt quần áo, ngay cả ra ngoài dạo phố cũng không chịu rời Liễu Hạ Niên một bước.
Liễu Hạ Niên biết Trần Mặc Nhiễm không muốn xa nhau nên em ấy không vui. Liễu Hạ Niên muốn ôm thật chặt Trần Mặc Nhiễm vào lòng, nhưng lại phát hiện cô chỉ có thể âm thầm nhẫn nại nhìn Trần Mặc Nhiễm như thế thôi. Cơ thể chạm vào nhau nhiều khi lại khiến người ta quyến luyến không thể tách rời.
Tối đến, Trần Mặc Nhiễm quay người ôm Liễu Hạ Niên thật chặt, thì thầm bên tai cô. Liễu Hạ Niên bị nhiệt khí của Trần Mặc Nhiễm khiến cô ngứa lỗ tai không chịu được. Trần Mặc Nhiễm giống như một cô vợ phải xa nhà thật lâu, quấn quýt lấy lang quân không chịu rời. Đây là lần đầu tiên cô phải xa Liễu Hạ Niên lâu như vậy. Trần Mặc Nhiễm bây giờ lại rất có tố chất thê tử, lo lắng đủ mọi thứ trong nhà, hoa a, cây cảnh a, đồ đạc a, và cả Diện Bao nữa. Trần Mặc Nhiễm không yên lòng, sợ Liễu Hạ Niên quên cho Diện Bao ăn, cô không muốn khi mình về lại thấy chú chó lông trắng Diện Bao mập ú kia đói thành da bọc xương.
Liễu Hạ Niên cười thầm, cô đã có thể nuôi Trần Mặc Nhiễm phì như thế thì làm sao có thể không biết cách chăm sóc chú chó hoang kia. Liễu Hạ Niên đã tính khi mình rời Bắc Kinh sẽ gửi nó cho Phượng tỷ nuôi một tháng, cho đến khi hai người về. Nhà Phượng tỷ ở vùng ngoại thành, có cả một khu vườn rất lớn, nơi đó dù chỉ là một địa phương nhỏ nhưng cho phép nuôi chó, Phượng tỷ cũng rất thích Diện Bao, vì thế khi các nàng không ở đây, Diện Bao ở nơi đó là thích hợp nhất.
Liễu Hạ Niên ôm em ấy, cho em ấy gối đầu lên cánh tay của mình, nghe những câu lải nhải của em ấy cho đến khi em ấy thiếp đi. Trần Mặc Nhiễm mỗi lần nói đều nói rất nhiều, em ấy muốn nói hết những gì đang nghĩ ra, không thôi lại quên, em ấy sợ khi mình về nhà đã không còn là nhà mình nữa. Nhưng Liễu Hạ Niên cũng buồn ngủ lắm rồi, cô nhắm mắt lại, hơi thở phập phồng mà đều đặn.
Trần Mặc Nhiễm có chút ít chán nản và bất lực, muốn nhéo cho Liễu Hạ Niên tỉnh lại, cô muốn Liễu Hạ Niên phải chuyên tâm nghe mình nói, sau lại nhớ ra mình mới là đứa trẻ cần Liễu Hạ Niên chiếu cố, làm sao có tư cách đi giáo huấn Liễu Hạ Niên chứ. Bèn tức giận chui vào trong lòng ngực của nàng mà ngủ.
Eva và Mộc Vị Ương đã mấy ngày không về nhà, Trần Mặc Nhiễm vốn chỉ xem hai người họ như hai luồng không khí, không thèm để ý tới, chỉ tiếp tục quang minh chính đại chiếm lấy Liễu Hạ Niên. Khi Mộc Vị Ương nghe nói Trần Mặc Nhiễm phải về Chiết Giang còn bảo cô phải cẩn thận coi chừng gặp tai nạn trên không, chết không toàn thây, khiến Trần Mặc Nhiễm tức mãi không thôi.
Mộc Vị Ương nhún vai, nói: "Tôi chỉ đùa thôi."
Eva vẫn ở mãi trong thế giới của mình, rất ít khi ra, ánh mắt của cô cũng từ từ có độ ấm và cảm xúc, thỉnh thoảng nói với Diện Bao mấy câu. Mộc Vị Ương ngồi kế bên, nhìn Eva nói chuyện với Diện Bao, nhìn từ góc độ nào cũng thấy hình ảnh đó thật xinh đẹp, rất giống tấm poster Eva chụp quảng cáo. Tuy bản thân Mộc Vị Ương là mỹ nữ, thế nhưng lại không bằng một con cẩu, nhưng quả thật không thể phủ nhận rằng nó đáng yêu hơn Mộc Vị Ương nhiều. Trong tư gia của Liễu Hạ Niên được trang hoàng rất công phu, mỗi khi tối đến, ánh đèn màu vàng chiếu vào một người một cẩu càng làm tăng thêm vẻ đẹp của hình ảnh.
Trần Mặc Nhiễm lầm bầm nói: "Quả nhiên mỹ nữ yêu mỹ nữ mới đẹp nhất a."
Nói xong lại quay đầu nhìn Liễu Hạ Niên, càng cảm thấy mình đứng chung một chỗ cùng chị ấy rất không xứng, liền ủy khuất ôm lấy Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên làm sao biết trong lòng em ấy đang suy nghĩ chuyện gì, cô chỉ tưởng thân thể Trần Mặc Nhiễm không thoải mái, nên sinh giận dỗi một chút. Bèn làm chè táo đỏ cho Trần Mặc Nhiễm ăn, nói: "Tôi có làm chè táo đỏ cho em, đợi lát nữa dùng điểm tâm rồi ăn."
Trần Mặc Nhiễm nghĩ có một người tốt như vậy cưng chìu mình, vậy đã đủ lắm rồi, được một người tài giỏi sủng ái thì một phần nào đó cũng khiến mình cao quý hơn. Không chừng Mộc Vị Ương và Eva còn bận hâm mộ mình và Liễu Hạ Niên tài mạo song toàn, tình đầu ý hợp, thiên hạ vô song nữa ấy chứ. Nghĩ thể Trần Mặc Nhiễm không kiềm được nụ cười vô cùng thỏa mãn.
Ngày đêm trông ngóng, giằng co mãi, bốn ngày dì cả (đèn đỏ) của Trần Mặc Nhiễm cuối cùng cũng cuốn gói ra đi trong tiếng vỗ tay của cả hai. Trần Mặc Nhiễm vui đến mức muốn bật khóc, dùng nước mắt chứng minh niềm hân hoan của cô, cô bước ra khỏi phòng tắm mà hoa chân múa tay vui sướng giống như trúng tà, khiến Liễu Hạ Niên đang đánh răng cũng phải giật mình. Bọt kem đánh răng ăn đến trong miệng Liễu Hạ Niên, khiến đầu lưỡi cay chịu không nổi, đành ra sức mà súc miệng. Trong gương hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mặc Nhiễm đang vô cùng sung sướng, giống một đóa hoa hướng dương đang trong thời kỳ nở rộ.
"Dì cả của em xong rồi." Trần Mặc Nhiễm vui sướng tuyên bố, vỗ tay nhảy nhót hoan hô.
Liễu Hạ Niên nhẹ nhàng đáp, a, sau đó tiếp tục đánh răng.
Trần Mặc Nhiễm thấy Liễu Hạ Niên phản ứng như thế, không giống phản ứng mà cô nghĩ nên có chút ít thất vọng, bị dội một gáo nước lạnh nên hưng trí tiêu tan cả. Cô ủ rũ đến bên giường, mở TV, chán nản mà xem bộ phim truyền hình chán gần chết trên đó.
Một lát sau, một người còn mang theo trên người hơi nước và hương thơm mới tắm xong, ôm chặt lấy em ấy từ sau lưng. Trần Mặc Nhiễm quay đầu lại, mới vừa mở miệng định nói, đã bị một bờ môi bao lấy. Liễu Hạ Niên hôn Trần Mặc Nhiễm, đầu lưỡi ướt át trắng mịn cứ như một con rắn, lẻn vào cổ họng của em ấy, ý đồ muốn đòi lại hết những tích tụ từ mấy ngày hôm trước, nước bọt theo đó mà tràn ra khỏi bờ môi.
Trần Mặc Nhiễm quấn lấy đầu lưỡi Liễu Hạ Niên, có chết cũng không chịu nhả nó ra, Liễu Hạ Niên thầm nghĩ có lẽ ngày mai mình sẽ nói không nổi nữa đâu.
Trần Mặc Nhiễm xoay người đè Liễu Hạ Niên xuống giường, tay chân quấn quít