Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ngữ khí của cô bình thản như đang hỏi "Thời tiết hôm nay thế nào?" mà thôi, nhưng lại khiến người khác cảm thấy âm thanh này được truyền ra từ địa ngục.
Bước chân của Tống Tĩnh như bị dính chặt trền sàn nhà, to mắt nhìn cảnh tượng "kì dị" kia.
"Thật... Thật..."
Thật đẹp!!!
Những động tác vừa rồi vừa lưu loát vừa có lực, thật khiến nhiệt huyết của người ta sôi trào mà!
Nhưng mà... Sao lại vậy được?
Cô gái bánh bèo kia bị sát thần nhập à?
Cậu ta khó hiểu nhìn đội trưởng của mình, đội trưởng dường như còn kinh ngạc hơn cậu ta, trên mặt đã bày rõ sự kinh sợ rồi!
Đau đớn và hoảng sợ khiến Trần Sĩ Kiệt điên cuồng hét lên: "A! Đủ rồi... Đủ rồi đủ rồi..."
Thiếu nữ ghét bỏ ném cây súng trong tay, với lấy một chai rượu khác đập đáy chai xuống đất, chỉa vào tim hắn ta, nhẹ tênh hỏi: "Vậy có muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn không?"
Mảnh vỡ thủy tinh chỉ cách một lớp áo mỏng, trán Trần Sĩ Kiệt đổ mồ hôi ròng ròng, run rẩy trả lời: "Không... Tôi không muốn... Bà cô ơi, tha cho tôi đi mà! Tha cho tôi đi... Tôi sai rồi... Tôi biết sai thật rồi... Tôi có mắt không thấy Thái Sơn..."
Còn tưởng gặp được hàng ngon, ai ngờ trêu phải một nữ ma đầu, Trần Sĩ Kiệt đang hối hận muốn chết.
Hắn ta vừa xin tha vừa ra hiệu xin thuộc hạ của mình giúp đỡ, nhưng những người đó bây giờ chỉ hận không thể trốn khỏi đây mà thôi, làm gì có ai giúp hắn ta.
"Biết sai rồi?" Thiếu nữ nhướng mày.
Trần Sĩ Kiệt liên tục gật đầu: "Dạ dạ dạ! Đã biết đã biết!"
"Vậy thì bỏ qua đi..." Ngữ khí của cô gái vô cùng nhẹ.
Trần Sĩ Kiệt thở phào một hơi.
Nhưng mà, giọng nói của cô gái vừa dứt, Trần Sĩ Kiệt càng kêu thảm hơn: "A a a a ---"
Bình rượu vỡ nát dưới tầm mắt hoảng sợ của mọi người cắm thẳng vào tim