Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cùng với ba từ cuối cùng của Khâu Nguyệt, hiện trường trong nháy mắt im lặng đến quỷ dị.
Tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe lầm.
Vừa rồi Khâu Nguyệt nói gì?
Kiều Khả Hâm sao?
Không phải Trình Mạn Ni, mà là Kiều Khả Hâm! Sao có thể!
Trình Mạn Ni lúc này đã đứng lên, khuôn mặt tinh xảo trong nháy mắt cứng đờ, vẻ đắc ý trong con ngươi bị thay thế bằng sự khó tin.
So với Trình Mạn Ni, Kiều Khả Hâm càng kinh ngạc hơn gấp bội.
Cho dù đã trải qua muôn vàn thóa mạ, cô ấy cũng không mất bình tĩnh như bây giờ.
"Chị Hâm! Chị Hâm!"
Cuối cùng vẫn phải nhờ Hàn Thiên Vũ nhắc nhở, Kiều Khả Hâm mới lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô ấy là nhìn Diệp Bạch.
Tất cả những gì cậu ấy nói đều đúng hết...
Đối mặt với con ngươi kiên định mê người của thanh niên, trái tim Kiều Khả Hâm không khống chế được dao động một chút.
Vì sao cô ấy không phát hiện, lúc Diệp Bạch nói cô ấy là ảnh hậu, trên mặt không có bất cứ ý tứ trêu đùa nào?
Cậu ấy thật sự cho rằng mình sẽ lấy được giải thưởng này...
Giờ phút nào, hiện trường im lặng khôi phục âm thanh vốn có. Tiếng vỗ tay như sấm, tổ đạo diễn Tĩnh Thù Truyện, còn có nghệ sĩ của Hoàn Cầu hưng phấn liên tục ôm chúc mừng Kiều Khả Hâm.
Trình Mạn Ni bị Lâm Giai Âm kéo nhắc nhở mới phản ứng lại, đờ người ngồi xuống.
Nhưng mà, vừa rồi cảnh cô ta đứng lên trước đã sớm bị chụp lại.
Lần này nữ phụ xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất đều là người của Hoàng Thiên, nếu cầm được cả ảnh hậu vậy thì đè bẹp Hoàn Cầu hoàn toàn rồi.
Ai cũng không ngờ kết cục lại biến đổi, không ai nghĩ ảnh hậu lại là Kiều Khả Hâm, thật khiến mọi người mở mang tầm mắt.
Khuôn mặt luôn luôn dịu dàng thản nhiên của Diệp Y Y lộ ra một tia xấu hổ, nhưng chỉ trong chốc lát đã quay lại vẻ hào phóng vốn có, cô ta mỉm cười vỗ tay, sắc mặt Cố Việt Trạch chỉ còn lại