Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kiều Khả Hâm mặc một bộ lễ phục màu đỏ, hào quang kinh diễm tỏa sáng dưới ánh đèn.
MC theo trình tự bắt đầu hỏi cảm nghĩ của Kiều Khả Hâm: "Kết quả này thật ngoài ý muốn! Khả Hâm, xin lỗi vì câu đó, nhưng cô cũng biết, trong những người được đề danh, cô là người không được xem trọng nhất! Không biết với giải thưởng lần này, cô có cảm nghĩ gì không?"
Ánh mắt Kiều Khả Hâm đảo xuống dưới sân khấu, hít sâu một hơi, sau đó trả lời: "Đối với kết quả này, tôi cũng rất kinh ngạc. Thật ra vài phút trước, tôi có suy nghĩ buông thả đi, dù sao cho dù tôi làm thứ gì cũng không được tán thành, dường như việc bôi đen tôi đã là một phong trào và chân lí."
Kiều Khả Hâm luôn bày ra vẻ bất cần, không quan tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh, khiến mọi người cũng nghĩ cô không để ý, họ quên mất rằng ai cũng hi vọng nhận được ca ngợi và khẳng định.
Trên mặt Kiều Khả Hâm thoáng hiện một tia chua xót, cô ấy tiếp tục nói: "Ai cũng biết, ở trong giới này, dư luận có thể đổi trắng thay đen, cũng có thể quyết định sống chết của một nghệ sĩ.
Tôi nghĩ rằng, dù sao bị bôi đen cũng là có nhiệt, tôi chỉ cần kiếm tiền thật tốt, hà tất chi phải rèn luyện kĩ thuật diễn xuất, hà cớ chi phải chứng minh bản thân?"
Trong thời gian ngắn, dưới sân khấu chỉ còn một mảnh trầm mặc. Tất cả mọi người biết cô ấy nói không sai, nhưng trong giới giải trí này, sợ là chỉ có mỗi cô ấy dám nói ra loại lời này.
Ánh mắt Kiều Khả Hâm khẽ động: "Cho nên tôi rất cảm ơn, cảm ơn giải thưởng Kim Lan không để nhân tố bên ngoài làm ảnh hưởng, giúp tôi có một cơ hội chứng minh bản thân.
Đồng thời tôi cũng thật tâm hi vọng mọi người có thể dùng góc độ khách quan xem xét tác phẩm này, xem xét con người của tôi."
Tiếng vỗ tay như sấm.
Hàn Thiên Vũ thở phào mọi hơi, thật may, Kiều Khả Hâm nói rất trọn vẹn.
Diệp Oản Oản biết, kiếp trước nhờ đoạn phát biểu này, lợi nhuận