Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kiều Khả Hâm nháy mắt, lay lay cánh tay Diệp Oản Oản: "Tiểu ca ca, anh nói có đúng không?"
Diệp Oản Oản đương nhiên sẽ cho Kiều Khả Hâm mặt mũi, vì vậy ho nhẹ mở miệng: "Đúng."
Kiếp trước cô xem toàn bộ buổi trao giải Kim Lan trực tiếp trên mạng, nhớ rõ sau khi buổi trao giải kết thúc không lâu, Trình Mạn Ni lộ ra clip chơi NP, hút ma túy tập thể. (*)
Scandal nghiêm trọng như vậy đã hoàn toàn đập nát hình tượng nữ thần trong sạch hoàn mĩ của Trình Mạn Ni.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Trình Mạn Ni khinh thường hừ một tiếng: "Kiều Khả Hâm, cô cũng thật khí thế, trâu già gặm cỏ non, cùng những tiểu bạch kiểm đó tɦác ɭoạи với nhau! Giờ càng tốt hơn, bị tên tiểu bạch kiểm đó mê hoặc! Kiếp nạn lớn? Tôi chống mắt lên xem tôi có thể gặp kiếp nạn nào!"
Cho dù không lấy được ảnh hậu Kim Lan, cô ta cũng như mặt trời buổi trưa, huống chi còn có cây đại thụ Diệp thị chống lưng, có thể xảy ra chuyện gì được.
Cố Việt Trạch sửa lại vạt áo, ngạo nghễ đứng lên, lạnh lùng nhìn Diệp Oản oản: "Nghệ sĩ của công ty tôi không cần vị tiên sinh này phải nhọc lòng."
Diệp Oản Oản đột nhiên nhớ lại bộ dạng điên khùng theo đuổi Cố Việt Trạch lúc xưa của mình, chỉ muốn bóp chết bản thân cho xong, nhưng hiện tại cũng được xem là khắt cốt ghi tâm, mỗi lần đối diện với Cố Việt Trạch, lệ khí trong cơ thể vẫn hơi mất khống chế.
Đối diện với vẻ cao cao tại thượng của Cố Việt Trạch, Diệp Oản Oản cong môi cười, không nhanh không chậm trả lời: "Cố tổng khách khí rồi, đương nhiên không đến lượt kẻ hèn này lo lắng. Hoàng Thiên lớn như vậy, thiếu một hai người dĩ nhiên cũng không quan trọng."
Nụ cười trào phúng kia cùng sự khinh miệt ngày ấy của Diệp Oản Oản đan xen lẫn nhau, khiến tâm tình của Cố Việt Trạch âm u thêm vài phần.
Cố Việt Trạch đang muốn nói, âm báo tin nhắn cắt đứt ý