Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Lần này công khai thử vai, cho dù Ngô Chính Phi tìm nhà đầu tư cũng vô dụng, đoàn phim không có khả năng bất chấp dư luận đổi người giữa đường.
"Em nói đổi người, đổi thành ai?" Diệp Oản Oản áp sự hồ nghi trong lòng xuống, bình tĩnh hỏi.
Trợ lý không dám mở miệng, chậm rãi đưa một tờ giấy qua: "Đây... đây là danh sách diễn viên đoàn làm phim gửi đến, anh Diệp tự mình xem đi, chiều nay đoàn làm phim sẽ công bố những diễn viên chính."
Diệp Oản Oản nhận lấy danh sách, nhanh mắt đảo một lượt. Giây tiếp theo, liền thấy chỗ người đóng vai Lâm Lạc Trần viết rõ hai chữ: Cung Húc!
"Cung Húc?" Nhìn thấy cái tên kia, chân mày Diệp Oản Oản hơi nhíu lại.
Cô còn nghĩ không biết ai có bản lĩnh lớn như vậy, ở tình huống đó còn có thể khiến đoàn làm phim đổi người, hóa ra là đại thiếu gia Cung Húc.
Mặc dù danh tiếng của tiểu tổ tông Cung Húc kia cực kì kém, nhưng bối cảnh lại cực kì sâu. Cô của cậu ta là người sáng lập công ty giải trí SA ở nước M, phú nhị đại khác căn bản không thể sánh bằng, nếu không cũng không đổi người nhanh như thế.
Kế hoạch cô chuẩn bị lâu như vậy, phí nhiều công sức như thế, cuối cùng lại bị cậu ta cướp mất!
Diệp Oản Oản nheo mắt, không biết nghĩ đến cái gì, cô nhéo nhéo mi tâm một cái. Đang muốn nói, lúc này ở cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Chu Văn bân mặc một bộ vest máu xám bạc cao cấp được định chế, thản nhiên đứng ở cửa, tiếc nuối lắc đầu: "Ai, người trẻ tuổi vẫn chưa trải nhiều việc, thân là đồng nghiệp và là người từng trải, tôi thật sự không thể không nhắc nhở người đại diện Diệp một câu. Tác phẩm lớn như Kinh Long không phải chỉ cần có diễn xuất là có thể có tư cách hợp tác..."
Diệp Oản Oản không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta diễu võ dương oai.
Chu Văn Bân đắc ý thưởng thức tư thái thảm bại của Diệp Oản Oản, lại nhìn Lạc Thần: "Tiểu Thần à, anh Bân đã sớm dạy cậu rồi, đây là giới giải trí, tuy rằng nghề của cậu là diễn viên, nhưng loại kĩ thuật diễn xuất này kì thật là vô dụng nhất!"
Chu Văn Bân vừa nói vừa chậm rãi bước