Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Bị Diệp Oản Oản mắng hơn nữa ngày, Tư Hạ khắc khẩu với cô hiếm khi lại trầm mặc, quanh cơ thể vương một cổ hơi thở xa lạ.
Tài xế lái xe tới nhà Tư Hạ trước.
Sau khi xe dừng lại, Diệp Oản Oản rút ra một trăm tệ: "Tới đây cháu trai lớn, cho cháu tiền tiêu vặt!"
Nhìn một trăm tệ kia, khóe miệng Tư Hạ hơi giật giật, rõ ràng rất ghét bỏ. Tuy là vậy, nhưng cậu ta vẫn nhận nó.
Gió đêm thổi qua bóng hình cô tịch, Tư Hạ đứng ngoài xe, ánh mắt lạnh băng nhìn thoáng qua Tư Dạ Hàn, sau đó dừng lại trên mặt Diệp Oản Oản: "Ngu ngốc!"
Đột nhiên bị mắng, mặt Diệp Oản Oản tức khắc tối sầm, có phải tên nhóc này thiếu đòn không!
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Tư Hạ đã xoay người, biến mất trong màn đêm.
Xe rất nhanh đã về tới Cẩm Viên.
Đã khuya rồi, Diệp Oản Oản vừa về đến liền bắt Tư Dạ Hàn đi ngủ.
Diệp Oản Oản lăn qua lăn lại trên giường, không tài nào ngủ được, đầu óc luôn quanh quẩn những hình ảnh trong trò chơi khi nãy.
Kỳ thực lúc lựa chọn, có rất nhiều câu cô suýt chút nữa đã chọn đáp án ngược lại, cuối cùng vì thói quen thường ngày để Tư Dạ Hàn đoán được, cô mới chọn đáp án khác.
Nhưng chắc cũng bình thường thôi nhỉ? Thói quen và hành vi của một người cũng sẽ có lúc thay đổi.
Thứ khiến cô bất an chính là thái độ kì quái của Tư Hạ, cả thái độ của Tư Dạ Hàn cũng có chút không giống bình thường...
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản theo bản năng nhìn người đàn ông bên cạnh. Lúc ngủ, Tư Dạ Hàn cũng giống lúc thức, vô cùng im lặng.
Im lặng đến mức có đôi khi sẽ làm người ta bỏ qua một người như vậy.
Cho nên tuy rằng đã chung chăn gối thời gian dài như thế, Diệp Oản Oản vẫn cảm thấy không quen.
Ngẫu nhiên