Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mọi người trong đại sảnh sửng sốt im lặng vài giây, sau đó đồng loạt nhao nhao xì xầm.
Ý của gia chủ là... Đồng ý với ý kiến của cô gái kia?
Các tộc lão thay đổi sắc mặt, sốt ruột khuyên giải:
"Gia chủ, không thể thế được! Quá nguy hiểm!"
"Xằng bậy! Sao lại không tin lời của Tôn thần y mà lại nghe theo lời một cô gái không hiểu việc gì?"
"Gia chủ, sức khỏe của ngài ảnh hưởng tới sự hưng vong của toàn bộ gia tộc, không thể qua loa như vậy!"
Sắc mặt của Tư Minh Vinh cũng âm thầm đến dị thường. Vốn dĩ nể mặt gia chủ và lão phu nhân, ông ta mới cho cô gái này vài phần mặt mũi, cho phép cô ta tham dự đại hội gia tộc, nhưng cô gái này lại cứ thích làm bừa. Việc này liên quan tới sức khỏe gia chủ, Tư Minh Vinh không thể nhân nhượng, vì vậy ông chống quải trượng đứng lên: "Gia chủ..."
Không chờ ông khuyên nhủ, Tư Dạ Hàn đã cắt ngang: "Ba tháng sau, nếu sức khỏe tôi không phục hồi, vậy thì phẫu thuật. Nếu tôi chết..."
Chết...
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn anh.
Khuôn mặt hoàn mĩ như tượng tạc của anh hiện lên một tầng hờ hững, tiếp tục nói: "Tất cả công việc của Tư gia sẽ dựa theo di chúc của tôi mà làm."
Nghe hai chữ "di chúc", lão phu nhân bi thương không ngớt, bà mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi.
Tuy bà bất mãn với việc Diệp Oản Oản tự ý chủ trương, nhưng lời của cô cũng khiến bà quá động tâm.
Nếu Tiểu Cửu có thể điều dưỡng khỏe lại, có thể sống như người bình thường thì tốt biết mấy.
Sao bà lại nhẫn tâm nhìn Tiểu Cửu bị bệnh tật và phẫu thuật tra tấn mấy năm cơ chứ?
Nhưng một khi thất bại... Thì Tiểu Cửu có thể chết bất cứ lúc nào...
Diệp Oản Oản cũng hoảng hốt một trận, Tư Dạ Hàn đã viết di chúc rồi sao?
Thấy gia chủ đã kiên quyết, mọi người chỉ hận không thể bóp chết Diệp Oản Oản ngay.
Phùng Nghĩa Bình đứng dậy, bày ra vẻ mặt đau đớn, thở dài: "Tôi