Chương 12:
Gió lạnh thổi tới, lay động mấy tán cây xào xạc.
Nam Hạ đợi được xe đến, hắt xì một cái, ý thức được hôm nay mình mặc hơi ít quần áo.
Cô ngước nhìn logo "Khuynh Thành" to lớn trên đầu, thở dài một hơi.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được đến thứ sáu.
Cuối tuần...
Ít nhất cũng có hai ngày không phải đối mặt với Cố Thâm.
Tối đó anh đè cô trong thang máy, hỏi cô vì sao lại cho rằng anh đặt canh gà vì cô, cô thật sự không biết phải đáp lời thế nào.
Chỉ là một loại trực giác thôi.
Bất quá nói cho cùng vẫn là cô tự mình đa tình. Nam Hạ lúng túng không thôi.
Anh hỏi cô như vậy, cô cũng không biết rốt cuộc anh muốn gì.
May mà lúc đó tài xế gọi nói mình đã đến nơi, Cố Thâm mới thả cô đi.
Sáng hôm sau, đến tin nhắn nhắc bôi thuốc Nam Hạ cũng không nhắn.
Mấy ngày kế tiếp, cô mơ hồ cảm nhận được Cố Thâm vẫn có vấn đề gì đó với cô nhưng nghĩ kĩ lại vẫn là không có gì.
Tuy năm đó ai ai cũng nói anh đào hoa nhưng thực ra anh là một người đàn ông chung thủy, từ khi hẹn hò với cô, một ánh mắt nhìn nữ nhân khác anh cũng không có.
Nếu đã vậy chẳng lẽ cô đã hiểu lầm thật, anh chẳng có ý tứ gì cả. Chỉ là tiện đường đưa cô về nhà, canh gà là muốn bồi bổ cho nhân viên, không phải cố ý đặt vì cô?
*
Hôm qua...
Treo bộ quần áo với đường chỉ đã cố định lên móc treo có thể di chuyển được ở hành lang, Cố Thâm đi tới cùng với giám sát của bộ phận tiếp thị.
Lối đi bị các kệ quần áo di động chiếm gần hết không gian, chỉ chừa một khoảng cách vừa đủ một người qua.
Cố Thâm không nhìn Nam Hạ, trực tiếp đi xẹt qua cô, mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt phả qua mũi cô.
Nam Hạ muốn dán vào vách tường, không dám động, càng không dám nhìn Cố Thâm.
Giám đốc bộ phận tiếp thị là một người đàn ông tầm 40, Trác Nhậm Vũ, lúc đi ngang qua Nam Hạ đã trêu ghẹo: "Ai da, bộ phận thiết kế có một đại mỹ nhân thế này mà trước giờ tôi lại không biết."
Cố Thâm nhíu mày, trầm giọng: "Phương án mở rộng thị trường lần này không sáng tạo, làm lại đi."
Trác Nhậm Vũ khẩn trương: "Nhưng thời gian sẽ không kịp..."
Cố Thâm nhìn qua: "Bớt thời gian ngắm mỹ nữ là sẽ có thời gian."
Trác Nhậm Vũ:....
Tôi chỉ liếc một cái thôi mà.
*
Mấy ngày liên tiếp tăng ca làm cho Nam Hạ có chút uể oải, cho nên buổi chiều cô đành cầm ly giữ nhiệt xuống lầu mua cà phê.
Đã gần đến giờ làm việc, trong quán cà phê không có ai, không cần xếp hàng.
Cô cầm ly giữ nhiệt đi ra thì thấy Cố Thâm đang cùng bạn gái đang đi tới.
Cô gái kia kéo cánh tay phải của anh, chu cái miệng nhỏ làm nũng: "Hôm qua em vừa tới, hôm nay lại còn gọi em tới làm gì vậy?"
Cố Thâm để hai tay trong túi, ngẩng đầu nhìn thấy Nam Hạ.
Nam Hạ nhàn nhạt liếc qua anh, tránh qua bên phải rời đi, ý đồ muốn kéo khoảng cách với bọn họ.
Không nghĩ tới Cố Thâm cũng bước sang, muốn nhường chỗ cho cô.
Hai người suýt nữa đụng nhau.
Cố Thâm vô thức vươn tay muốn đỡ cô.
Nam Hạ giống như bị điện giật, sợ bị hiểu lầm, vội vàng né tránh, gọi một tiếng "Cố tổng" nhằm phủi sạch quan hệ.
Lá gan anh cũng quá lớn rồi, dám ở trước mặt bạn gái làm ra hành động quá phận đến vậy.
Chu Nhất Đồng là một phát thanh viên, đêm qua còn dẫn một chương trình trò chuyện đêm khuya, bây giờ còn rất buồn ngủ. Ngáp một cái đã thấy Nam Hạ hoảng sợ đứng một bên, lại nhớ tới động tác mới vừa rồi của Cố Thâm, lập tức nhảy dựng lên.
Cô kích động: "Em nhớ ra rồi, chị là nữ thần của anh trai em đúng không?"
Nam Hạ:...
Có bạn gái nào gọi bạn gái cũ của bạn trai là "nữ thần của anh trai" à?
Nam Hạ sững sờ, lễ phép hỏi: "Xin hỏi anh của cô là ai?"
Chu Nhất Đồng dùng sức vỗ cánh tay cường tráng của Cố Thâm: "Chính là anh ấy!"
Nam Hạ kinh hoảng.
Cái gì mà cô là nữ thần của Cố Thâm?
Cái gì mà hai người này là anh em?
Cô chưa bao giờ nghe Cố Thâm nói anh có em gái?
Trong đầu cô phảng phất có cái gì đó nổ tung, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Cố Thâm.
Cố Thâm đối diện với ánh mắt cô, chậm rãi nói: "Giới thiệu một chút, đây là con gái của dì tôi, Chu Nhất Đồng."
Đại não trống rỗng của Nam Hạ cũng từ từ hồi phục, mỉm cười: "Chào cô."
Chu Nhất Đồng: "Chào chị, chào chị.", cô nhìn Nam Hạ một lượt, "Không hổ là nữ thần, xinh đẹp như vậy bảo sao anh ấy thương nhớ chị lâu như vậy. Nhiều năm như vậy cũng không chịu tìm bạn gái mới."
Cô thẳng thắn nói, không hề cố kị Cố Thâm.
Nam Hạ sợ Cố Thâm mất mặt, vô thức phủ nhận: "Không thể nào, chắc cô nhầm tôi với ai rồi."
"Không đâu", Chu Nhất Đồng khẳng định, "Trong phòng anh ấy có rất nhiều ảnh chụp của chị. Em đã thấy nhiều lần lắm rồi, không nhận sai được đâu."
Nam Hạ kinh ngạc, mang theo ý hỏi nhìn Cố Thâm.
Ánh mắt anh chính trực trong suốt, một chút ý phủ nhận cũng không có.
Chu Nhất Đồng tò mò hỏi: "Chị là Nam Hạ đúng không?"
Nam Hạ gật đầu .
Nhãn cầu của Chu Nhất Đồng đảo một vòng: "Có phải chị về nước vào khoảng tháng 11 không?"
Cái này thì có liên quan gì?
Nam Hạ gật đầu xác nhận.
Chu Nhất Đồng vui vẻ reo lên: "Vậy đúng là chị rồi", cô chỉ vào Cố Thâm, "Chính cái người không tim không phổi này, tháng 11 vừa rồi đưa mẹ em và em đến Việt Nam chơi xong vứt ở đó, trực tiếp lên máy bay vội vàng quay về."
"Còn nói là phải gặp người quan trọng, đúng là u mê nữ sắc."
"...."
Mấy lời sau đó Nam Hạ hoàn toàn nghe không rõ, cảm giác như toàn bộ thanh âm trên trái đất này đều biến mất, xung quanh cô an tĩnh vô cùng.
Tất cả những gì anh làm bỗng nhiên trải ra trước mặt cô một cách bất ngờ....
Anh không có bạn gái.
Trong phòng anh có rất nhiều ảnh chụp của cô.
Ngày cô đi họp lớp, anh từ ngàn dặm xa xôi vội vàng trở về vì muốn gặp cô.
Nam Hạ vốn là người rất giỏi kiềm chế cảm xúc. Nhưng giờ khắc này cô đột nhiên không làm được, viền mắt đau xót, lệ quang ẩn ẩn muốn rơi.
Cô cố nén nước mắt, nỗ lực duy trì biểu tình: "Thật ngại quá, còn có việc, đi trước."
Cô vội vàng lướt qua Cố Thâm, chạy vào thang máy.
Tà áo lụa phất qua chạm vào cánh tay anh.
Cố Thâm không cản người, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng cô.
Chu Nhất Đồng nhìn Nam Hạ muốn khóc, hưng phấn bừng bừng lúc này đã rơi mất, ngẩng đầu nhìn Cố Thâm: "Cố ca, có phải em nhiều lời quá không...."
Cố Thâm hít một hơi, bỗng lộ ra một điểm vui vẻ như vừa trút được gánh nặng: "Thì ra nhiều lời cũng có chỗ tốt."
Chu Nhất Đồng: "Hình như chị