Kì Tài Giáo Chủ

Đưa Than Sưởi Ấm Trong Ngày Tuyết Rơi


trước sau

Hai hộ vệ của Sở Nguyên Thăng rất mạnh nhưng bên phía Âm Tương Tử lại quá nhiều người, lại thêm chính Sở Nguyên Thăng căn bản không góp được bao sức, nửa khắc sau hai hộ vệ đã trọng thương.

“Thiếu chủ, ngài chạy trước đi! Chúng ta đoạn hậu!”

Sở Nguyên Thăng miệng há hốc, không biết nên nói gì cho phải nhưng bước chân chẳng hề di chuyển.

Hắn không phải kẻ thấy chết không sờn như phụ thân, một mình một kiếm đối mặt hai quân vẫn chẳng hề biến sắc, dùng võ đình chiến.

Hắn còn thời gian quý báu trước mắt, không muốn chết dưới tay đám tiểu nhân Âm Tương Tử như vậy.

Nhưng bảo hắn vứt bỏ hai hộ vệ vẫn luôn bên cạnh một mình bỏ chạy giữ mạng, chuyện này Sở Nguyên Thăng cũng không làm được.

Sở Nguyên Thăng năng lực bình thường cũng dẫn tới tính cách hắn thiếu quyết đoán.

Lúc này hoặc chiến hoặc trốn, kết quả hắn lại đắn đo phân vân, không biết nên làm gì mới phải.

Bên kia hai hộ vệ đã dùng toàn lực, thậm chí bắt đầu dùng thủ đoạn cuối thiêu đốt tinh huyết mới kéo được hai người của đối phương chôn cùng, đáng tiếc vẫn vô dụng.

Âm Tương Tử thở dốc một tiếng, hai võ giả Ngoại Cương cảnh thực lực không kém, một khi liều mạng quả thật khó đối phó.

Hắn ngược lại không hiểu được, chỉ bằng chút ân huệ nhỏ ngày trước của Sở Cuồng Ca, sao đám người này phải liều mạng như vậy?

Nhìn Sở Nguyên Thăng tứ cố vô thân, Âm Tương Tử cười gằn một tiếng, lạnh giọng nói: “Sở Nguyên Thăng, không ngờ phải không. Ngươi cũng có ngày hôm nay cơ đấy!

Ngày xưa phụ thân ngươi uy phong bá đạo cỡ nào? Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca được người trên giang hồ ca tụng không ngớt. Nhưng thanh danh Sở Cuồng Ca hắn là đạp lên xương máu chúng ta!

Đều là hạng hai tay dính đầy máu tươi mà thôi, ai cao thượng hơn ai chứ? Hôm nay lão tử chém đầu ngươi xuống tế bái sư phụ!”

Nhìn Âm Tương Tử gương mặt mỉm cười dữ tợn bước từng bước một tới, Sở Nguyên Thăng lúc này đã vô cùng tuyệt vọng, thậm chí tới mức nghi ngờ cuộc đời này của mình.

Từ khi sinh ra hắn đã được nghe phụ thân mình ra sao, có thể nói từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về cha mình mà lớn.

Về sau hắn bất giác bắt chước phụ thân hành hiệp trượng nghĩa, không muốn làm mất uy danh phụ thân. Đáng tiếc cuối cùng hắn cũng chỉ là Quan Trung Đại Hiệp, không thể trở thành cự hiệp mà cả giang hồ đều ca ngợi như phụ thân mình.

Có lẽ từ đầu đây đã không phải con đường hắn muốn đi, chẳng qua chỉ là con đường người khác an bài cho hắn mà thôi, bởi vì con trai Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca hẳn cũng là một hiệp sĩ lòng mang nhân nghĩa mới đúng.

Chỉ tiếc Sở Nguyên Thăng biết mình không phải.

Hiệp nghĩa của hắn chỉ nằm trong phạm vi mình làm được, hắn không thể làm như phụ thân thấy chết không sờn. Giờ thấy sắp không sống nổi nữa, hắn cũng sợ hãi, cũng run rẩy.

Ngay lúc Sở Nguyên Thăng tuyệt vọng tới cực hạn, một giọng nói vang lên phía sau: “Một lũ ruồi muỗi nhãi nhép mà thôi. Khi Sở cự hiệp còn tại thế các ngươi chẳng dám nhảy ra, giờ lại uy phong nhỉ.

Bất kể Sở cự hiệp làm người ra sao, tối thiểu lão nhân gia người ta quang minh lỗi lạc, có khí phách của người giang hồ chúng ta, có chỗ nào giống đám tôm tép nhãi nhép các người?”

Sở Hưu thay một bộ y phục võ sĩ ngắn màu xanh, lộ ra tướng mạo ban đầu, chậm rãi bước tới.



Lúc này trên người Sở Hưu bùng lên khí thế Ngoại Cương cảnh sắc bén như đao, cương khí cường đại phát tán quanh người, thậm chí tùy ý xé tan cây cối xung quanh.

Đám người Âm Tương Tử lập tức lộ vẻ nghiêm nghị.

Bên phía bọn hắn chỉ có hai võ giả Ngoại Cương cảnh, nếu chỉ một người bình thường tới bọn hắn cũng chẳng buồn để ý, nhưng người trước mắt rõ ràng là Ngoại Cương cảnh, không dễ dọc. Điều này khiến bọn Âm Tương Tử cũng cảm thấy không dám chắc.

Âm Tương Tử lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào? Với tuổi của ngươi thì liên quan gì tới Sở Cuồng Ca? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng!”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ta không có quan hệ gì với Sở cự hiệp, thậm chí còn chẳng phải người tốt lành gì nhưng ta kính nể nhất tấm lòng và cách làm người của Sở cự hiệp.

Các ngươi muốn tìm con trai Sở cự hiệp báo thù, nếu cứ quang minh chính đại hạ chiến thư khiêu chiến đương nhiên ta cũng chẳng buồn quản. Nhưng ta không quen nhìn đám nhãi nhép các ngươi đứng đây lớn lối khoe khoang, còn dám sỉ nhục thanh danh Sở đại hiệp. Các ngươi mà xứng à/”

Bị Sở Hưu chỉ thẳng mũi sỉ nhục như vậy, Âm Tương Tử biến sắc, hắn quát lớn: “Ngươi muốn chết rồi!”

Dứt lời Âm Tương Tử trực tiếp xuất chưởng đánh tới, cương khí màu đen kịt bộc phát, trong chưởng lực ẩn chứa lực lượng tiêu cực tới cực hạn, thậm chí cách mấy trượng cũng có thể nhiễu loạn thâm thần đối phương.

Thất Sát Ma Chưởng!

Sư phụ Âm Tương Tử này là kiêu hùng ma đạo tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ khi xưa, Thất Sát Lão Quỷ. Thất Sát Ma Chưởng này của hắn ngưng tụ tất cả cảm xúc tiêu cực của con người như tham sân si hận oán, mười phần tà ác cường đại, có điểm giống với A Tỳ Đạo Tam Đao dùng hận ý làm cơ sở. Có điều không cực đoan như A Tỳ Đạo Tam Đao mà thôi.

Sở Hưu cười lạnh một tiếng, sử dụng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, Binh Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn!

Một tiếng ầm ầm vang lên, Sở Hưu kết ấn hình thành cương khí vàng chói như Kim Cương trấn thế hàng ma, một ấn đánh ra chư tà tránh lui. Cương khí màu đen của Âm Tương Tử bị đánh nát, thân hình không nhịn nổi lui lại vài bước, hai tay cũng không nhịn nổi run rẩy không ngừng.

“Công pháp Phật môn?”

Gương mặt Âm Tương Tử lộ vẻ kinh hãi, hắn cũng coi

như người kiến thức rộng rãi, ngay khi Sở Hưu sử dụng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết đã lập tức nhận ra dấu ấn Phật môn trong môn công pháp này.

Còn lúc này Sở Nguyên Thăng sau lưng Sở Hưu lại lộ vẻ hy vọng, ngay chính hắn cũng không ngờ trong lúc tuyệt vọng này lại có người xuất thủ cứu giúp mình.

Trước đó hắn còn hoài nghi cuộc đời mình, cho là cả đời mình chỉ bắt chước phụ thân rốt cuộc là đúng hay sai.

Nhưng giờ Sở Hưu xuất hiện lại khiến hắn không còn hoài nghi nữa.

Cũng nhờ thanh danh ngày trước của phụ thân nên tới giờ vẫn có người mộ danh tới cứu hắn.

Sở Nguyên Thăng không mong mình có thể làm được như phụ thân ngày trước nhưng chí ít cũng phải làm được một nửa như phụ thân, danh vọng đó cũng đủ cho hắn ăn nửa đời người.

Ngay lúc này giữa trường Âm Tương Tử bị Sở Hưu xuất Đại Kim Cương Luân Ấn đánh lui, một võ giả Ngoại Cương cảnh khác không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Sở Hưu, một chỉ điểm ra. Chỉ lực đen kịt ngưng tụ thành tiểu kiếm, lẳng lặng đâm tới sau lưng Sở Hưu!

Chỉ lực kia mười phần âm tà, không ngờ còn có thể ăn mòn cương khí hộ thể của Sở Hưu. Có điều ngay lúc này ấn pháp trong tay Sở Hưu lại biến đổi, Lâm Tự Quyết, Độc Cô Ấn!

Chớp mắt này cương khí toàn thân Sở Hưu ngưng tụ một chỗ, bất động như núi, thủy hỏa bất xâm!

Cương khí tà ác kia không thể tạo thành chút ảnh hưởng đối với Sở Hưu, ngược lại khiến Sở Hưu quay đầu lại, thân hình lập tức xuất hiện phía trước đối phương. Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh xuống, một ấn đã khiến đối phương hộc máu!

Trước đó thực lực Âm Tương Tử còn tính là khá mạnh trong Ngoại Cương cảnh nên mới có thể đỡ nổi một đòn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.



Nhưng võ giả Ngoại Cương cảnh này thực lực rất bình thường, căn bản không tiếp nổi lực lượng cường đại trong Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, trực tiếp bị đánh hộc máu.

Chỉ ánh trong tay võ giả lặng lẽ phiêu tán, muốn ép lui Sở Hưu. Âm Tương Tử phía sau cũng vội vàng giết tới, muốn cứu viện.

Nhưng trong tay Sở Hưu lại đột nhiên bùng lên một luồng cương khí đỏ tươi mang theo sát khí cùng sát cơ dữ tợn. Huyết Luyện Thần Cương bộc phát, trực tiếp chấn vỡ chỉ kình của đối phương. Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển, chớp mắt đã kéo đối phương tới trước người, một tay xoay trên đầu đối phương, vặt rời đầu võ giả này ra!

Cảnh tượng tanh máu đó khiến Âm Tương Tử há hốc mồm, Sở Nguyên Thăng càng run lên bần bật.

Nếu không phải người này tới cứu hắn, trước đó còn dùng võ công Phật môn, hắn thậm chí nghi ngờ người này là ma đầu tà ác hơn cả Âm Tương Tử.

Sở Hưu thả tay trực tiếp ném thi thể võ giả kia về phía Âm Tương Tử, thân hình cũng lập tức lao về phía hắn. Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đánh ra, đối đầu với Thất Sát Ma Chưởng. Một tiếng nổ cương khí vang lên, bàn tay Sở Hưu đen kịt, còn tay Âm Tương Tử hiện màu tím sẫm. Tử Dương Ma Diễm nhập thể khiến Âm Tương Tử rên lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Sở Hưu tùy ý vẫy vẫy tay, dùng tu vi nội lực cường đại cùng Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể trấn áp thất cả khí tức tà ác kia. Chút lực lượng của Thất Sát Ma Chưởng căn bản không ảnh hưởng nổi tới Sở Hưu.

Trái lại A Tỳ Đạo Tam Đao phải vận dụng nội lực trấn áp lực lượng Tử Dương Ma Diễm nếu không cảm giác đau đớn vô cùng đó hắn cũng chẳng chịu nổi.

Nhìn thi thể võ giả Ngoại Cương cảnh trên mặt đất, ánh mắt Âm Tương Tử lộ vẻ không cam lòng.

Thiếu một chút thôi, thiếu một chút nữa thôi hắn đã giết được Sở Nguyên Thăng, báo thù cho sư phụ, lĩnh thưởng ở chỗ Ma Uyên Lão Tổ. Kết quả đột nhiên có kẻ thích lo chuyện bao đồng xen vào, hơn nửa thực lực kẻ này còn cường hãn tới mức khó mà tin nổi.

“Rút lui!”

Âm Tương Tử không cam lòng hét lớn, chuẩn bị cùng đám võ giả Nội Cương cảnh rút lui.

Thực lực của đối phương thâm sâu khó dò, đánh tiếp khéo hắn cũng phải nằm lại tại đây.

Lúc này Sở Hưu lại thản nhiên nói: “Định đi ư? Đã hỏi ý kiến ta chưa?”

Thân hình Sở Hưu phát lực, lao về phía bọn Âm Tương Tử.

Gương mặt Âm Tương Tử lộ vẻ ngoan độc, quát lớn: “Ngươi còn định đuổi tận giết tuyệt hay sao?”

“Đoán đúng!”

Dứt lời Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu rời vỏ, đao quang đỏ thẫm vô cùng mỹ lệ lập tức khiến Âm Tương Tử ngây ngẩn.

Ánh đao mỹ lệ rực rỡ này khiến hắn cực kỳ ấn tượng, cực kỳ quen thuộc. Vừa rồi hắn đã thấy đao này!

Âm Tương tử phẫn nộ quát lớn: “Là ngươi...”

Có điều hắn chưa nói hết câu, đao thế của Sở Hưu đã lập lờ sương đen.

Huyết Luyện Thần Cương kết hợp cùng lực lượng A Tỳ Đạo Tam Đao ầm ầm bộc phát, một đao vô cùng kinh khủng như chém ra từ Địa Ngục, trực tiếp phân Âm Tương Tử thành hai nửa!

Mãi tới chết Âm Tương Tử vẫn không hiểu rốt cuộc người trước mặt định giết chết Sở Nguyên Thăng hay định cứu hắn?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện