Các thế lực ngầm buôn lậu tại Kiến Châu Phủ thật ra cũng không khác gì những nơi khác tại Quan Trung, nơi nào cũng hỗn loạn, đối nội đối ngoại đều như nhau.
Nếu bọn họ có thể liên hợp lại vậy sẽ giống như lời Sở Hưu, hạ thấp giá mua nâng cao giá bán.
Trước mắt những đội buôn từ ba nước tới Quan Trung đại đa số đều vội vội vàng vàng đi tới bán hàng cấm trong tay cho thế lực bản xứ, để bọn họ giấu kín. Như vậy mới tránh bị người của Quan Trung Hình Đường phát hiện.
Trong quá khứ buôn lậu hàng cấm kiểu này không có giá cả cố định, thương nhân ngoại lai ra giá, thế lực võ lâm bản xứ thu mua. Nếu ngươi ra giá quá thấp cùng lắm thì các thương nhân ba nước đến tìm thế lực khác.
Tương tự khi bọn họ mua hàng cấm từ những thế lực võ lâm bản xứ cũng như vậy, giá cả không thể quá đắt nếu không cùng lắm người ta đi tìm thế lực khác. Dù sao Kiến Châu Phủ có tới hơn mười thế lực võ lâm.
Còn nếu dựa theo cách làm của Sở Hưu, bọn họ hoàn toàn có thể hạ thấp giá tới cực tiểu đồng thời nâng giá lên mức cực đại. Đến lúc đó lợi nhuận của họ thật tăng lên gấp bội.
Đương nhiên bất kể hạ thấp hay nâng lên đều không thể quá khoa trương, nếu không những thương nhân nước khác cũng chẳng phải kẻ ngu, cùng lắm thì đi xa thêm chút tới những châu phủ khác là được.
Lúc này mọi người tại đây đều chỉ nghĩ làm theo cách của Sở Hưu bọn họ có thể tăng thêm bao nhiêu lợi ích, chỉ có lão tổ La gia lên tiếng đầu tiên: “Sở đại nhân, ngươi nói chỗ tốt chúng ta đều đã thấy, nhưng làm vậy ngươi muốn nhận lại gì từ chỗ chúng ta?”
Sở Hưu nhìn lão tổ La gia một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Ta nói rồi, giờ ta có quyền các ngươi có tiền, thứ ta muốn lấy đương nhiên là tiền rồi.
Thân là võ giả, đủ loại tài nguyên tu luyện cái nào không cần tiền mua? Còn những huynh đệ đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta cũng cần tiền chứ.
Sau khi ngươi ta hai bên hợp tác, ta sẽ phái thủ hạ vào gia tộc của các ngươi, không can thiệp chuyện buôn bán của các ngươi, chỉ thống kê lợi ích. Từ nay về sau hai thành lợi nhuận mỗi nhà các ngươi là của ta.”
Lời này vừa nói ra mọi người lập tức xôn xao, nhìn Sở Hưu như gặp quỷ.
Trước đó bọn họ đã nghe nói khi tên Sở Hưu này tới Giang gia đã vô cùng tham lam, há miệng sư tử vừa gặp đã đòi một phần mười tài sản Giang gia. Giờ xem ra quả thật là vậy, khẩu vị của y quả thật rất lớn, lần này không ham gia sản mà trực tiếp đòi hai thành lợi nhuận của họ!
Gia sản chỉ là một lần chi duy nhất còn hai thành lợi nhuận này là một mực bóc lột bọn họ, chuyện này làm sao người ta chịu nổi!
Trình Công Đài của Thần Vũ Tông lập tức đứng đậy nói: “Sở đại nhân, ngươi vừa mở miệng đã đòi của chúng ta hai thành lợi nhuận buôn bán, dựa vào cái gì? Chỉ bằng ý tưởng vừa rồi của ngươi thôi sao? Như vậy chẳng quá đáng quá rồi à?”
Sở Hưu xoay xoay chén rượu trong tay mình thản nhiên đáp: “Ý tưởng kia là ta tặng kèm, các ngươi kiếm được nhiều tiền ta cũng càng thêm lợi ích.
Về phần ta dựa vào cái gì mà đòi hai thành lợi nhuận của các ngươi ư? Trước đó ta chẳng nói quá rõ rồi sao? Các ngươi có tiền còn ta có quyền.”
Sở Hưu ngẩng đầu nhìn về Trình Công Đài, một luồng khí tức lạnh băng ập thẳng vào mặt khiến Trình Công Đài rùng mình.
“Đừng quên đây là đâu, có một số chuyện làm ăn buôn bán ta cho các ngươi làm các ngươi mới được làm. Ta không cho các ngươi làm các ngươi đừng mong vớt được một đồng!”
Mọi người ở đây đều nhìn Sở Hưu, tới giờ mới thấy rõ sự bá đạo của y.
Ngoài sáng là song phương hợp tác Sở Hưu cầm hai thành lợi nhuận, nhưng cách nói hiện giờ của Sở Hưu mới khiến bọn họ hiểu được, hai thành lợi nhuận này thực chất là phí bảo hộ mà thôi!
Giao ra hai thành lợi nhuận bọn họ có thể quang minh chính đại làm chuyện buôn lậu trên đất Kiến Châu Phủ này, lũng đoạn thị trường, tuần sát sứ Sở Hưu này sẽ bảo hộ cho họ.
Nhưng nếu bọn họ không giao, vậy kết cục Giang gia kia bày kia vẫn bày ngay đấy, trực tiếp bị xếp một tội danh, ngay chứng cớ cũng chẳng cần, lập tức bị diệt môn.
Sở Hưu nhìn đám người, nâng chén rượu trong tay giơ lên phía trước lạnh lùng nói: “Chén rượu này ta kính chư vị, uống nó vào coi như chuyện hợp tác của chúng ta chính thức bắt đầu. Chư vị, mời tự lựa chọn.”
Mọi người xung quanh liếc mắt nhìn nhau, không ai nâng chén.
Hai thành lợi nhuận nói thì đơn giản nhưng rõ là cắt trên thịt của mình, ai lại không đau không xót? Hơn nữa còn chẳng phải cắt một hai lần mà là cả đời.
Mặc dù Sở Hưu miêu tả lợi ích rất động lòng người, nhưng trước khi có lợi ích xác thực, ai lại muốn cắt thịt mình cho kẻ khác như vậy?
Hơn nữa lần trước chuyện Giang gia diệt môn tuy dọa bọn họ giật mình nhưng giờ cả mười thế lực đứng chung một chỗ, uy thế đó Giang gia kia đâu thể sánh nổi.
Sở Hưu có thể diệt một Giang gia, chẳng lẽ có thể diệt sạch bọn họ được sao?
Quan trọng nhất là nếu phần lớn mọi người đồng ý, vậy những người khác cho dù có đau lòng cũng chỉ đành làm theo.
Nhưng giờ mọi người đều giữ im lặng, ai là người đầu tiên nâng chén đồng ý chẳng phải là tên ngu ngốc chủ động chịu cắt thịt hay sao? Cho nên đến giờ vẫn không ai nói gì.
Nửa ngày sau Sở Hưu buông chén xuống thản nhiên nói: “Xem ra thể diện của Sở Hưu ta vẫn chưa đủ lớn, chủ động mời rượu mà không ai thèm uống.
Chẳng qua như vậy cũng không sao, tin rằng một ngày nào đó chư vị sẽ chịu uống chén rượu này. Mọi người đi được rồi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy đám người mới thở dài một