Nhìn Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh không đứng về phía Sở Hưu mà nghe lời mình dẫn người bỏ trốn, ánh mắt Trình Bất Húy lộ vẻ vui mừng.
Mặc dù hai người kia không lựa chọn xông tới cùng hắn chịu chết, nhưng tối thiểu cả hai đều không phản bội hắn, vậy là đủ.
Nhìn Sở Hưu, Trình Bất Húy vui sướng cười to: “Trong huynh đệ của ta không có ai làm nội ứng cho ngươi!”
Tới giờ Trình Bất Húy mới dám khẳng định từ đầu Sở Hưu đã lừa gạt bọn họ, không có ai làm nội ứng cả, cũng tức là không có ai phản bội. Hắn có thể chấp nhận tử vong nhưng lại không tiếp thu được chuyện huynh đệ phản bội.
Chỉ có điều Trình Bất Húy không biết, từ đầu Sở Hưu đã không có ý định châm ngòi bốn người kia trở thành nội ứng của y.
Cho dù là Ngô Thiên Đông không thành thục nhất trong năm người cùng Liễu Khanh Khanh đã từ lâu không muốn tiếp tục lưu lạc giang hồ, bọn họ đều có bao năm giao tình cùng Trình Bất Húy. Nếu Sở Hưu dễ dàng mua chuộc khiến họ thành nội ứng, vậy quan hệ của Giang Đông Ngũ Hiệp thật quá yếu đuối.
Sở Hưu chỉ định khiến bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, cho dù không có nội ứng, loại nghi kỵ này cũng khiến nó từ không thành có.
Nhìn Trình Bất Húy, gương mặt Sở Hưu không biểu cảm nói: “Thì sao? Ngươi hài lòng chịu chết rồi chứ? Trình đại hiệp, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!
Dứt lời, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu bùng lên huyết mang chói mắt, đồng thời còn có một luồng ma khí và huyết khí đan xen cùng nhau, tạo thành một luồng đao cương quỷ dị.
Thiên Ma Vũ tự mang ma khí, còn Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu cũng là cương khí tà ác quỷ dị vô cùng, hai thứ dung hợp khiến uy năng càng thêm kinh người.
Ánh mắt Trình Bất Húy lộ ra tử ý, nhưng hắn vẫn giơ thanh trọng kiếm Khinh Nhạc trong tay lên.
Chỉ cần mình chống đỡ thêm được một khắc đồng hồ, bọn Ngô Thiên Đông cũng sẽ sống thêm được một khắc.
Có điều ngay lúc này Lã Đồng đã dầu hết đèn tắt lại đột nhiên bộc phát ra chút sức lực cuối cùng, nhảy tới trước mặt Trình Bất Húy quát lớn: “Đại ca! Đi mau!”
Ma khí huyết sắc chém ra, Lã Đồng đã không nâng nổi kiếm bị một đao của Sở Hưu chém thành hai nửa, máu tươi bắ n ra khắp nơi.
Đối với Lã Đồng, suy nghĩ trong lòng hắn đã hoàn thành, giết được tên ‘phản đồ’ trong mắt hắn Đổng Tương Nghi, còn giúp Trình Bất Húy đỡ một đao của Sở Hưu.
Kiếp này họ không có duyên làm huynh đệ tiếp, chỉ chờ kiếp sau.
“Tam đệ!”
Trình Bất Húy hai mắt đỏ ngầu gầm lên một tiếng, đỡ lấy thi thể Lã Đồng, như đã phát điên.
Sau khi năm người kết nghĩa, cho dù Trình Bất Húy cố gắng đối xử công bằng nhưng cũng có xa gần thân sơ.
Lã Đồng là người được hắn cứu đầu tiên, đương nhiên cũng là người ở cùng hắn lâu nhất. Qua nhiều năm như vậy, Trình Bất Húy đã sớm hiểu một chuyện, ai có thể phản bội hắn chứ Lã Đồng thì không.
Trước đó Trình Bất Húy có lẽ còn khẳng khái chịu chết, nói đủ thứ tín niệm đạo nghĩa với Sở Hưu. Nhưng giờ thấy Lã Đồng chết ngay trước mặt mình, Trình Bất Húy lại hối hận, hối hận vì mình cố chấp như vậy, chất vấn kiên trì của bản thân liệu có đáng giá hay không.
Không đợi hắn nghĩ ra, một đao mang theo ma khí của A Tỳ Địa Ngục của Sở Hưu cũng đã chém xuống!
“Huynh đệ ngươi liều chết giúp ngươi tranh thủ một cơ hội, ngươi lại không quý trọng, thật là lãng phí!”
Giọng nói của Sở Hưu chậm rãi vang lên, đao thế lại ầm ầm chém xuống.
Trình Bất Húy theo bản năng nâng thanh Khinh Nhạc lên ngăn cản, nhưng Khinh Nhạc của hắn mặc dù là bảo binh lục chuyển nhưng không đấu nổi Thiên Ma Vũ có nội tình thần binh, đao kiếm tương giao liên tục, Khinh Nhạc đã rạn nứt khắp nơi, cuối cùng không chịu nổi bị đao của Sở Hưu chém nát!
Khinh Nhạc là vật ký thác duy nhất của Trình Bất Húy sau khi Bá Kiếm Sơn Trang bị hủy diệt. Giờ Khinh Nhạc bị một đao của Sở Hưu chém vỡ, Trình Bất Húy như cảm thấy cuộc sống bản thân đã không còn ý nghĩa, cương khí quanh người bị Sở Hưu tùy tiện chém vỡ, cũng bị y xuất đao gi ết chết.
Nhìn thi thể Trình Bất Húy trên mặt đất, Sở Hưu ngừng lại một chút, trong lòng còn có chút cảm khái.
Mấy năm nay xông xáo trên giang hồ, linh hồn cùng ký ức kiếp trước kiếp này đã dung hợp hoàn mỹ khiến tâm thái Sở Hưu thay đổi rất nhiều. Giống như những người khác đánh giá Sở Hưu, tham lam tự lợi, có thể nói vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn.
Còn Trình Bất Húy lại vừa vặn tương phản với Sở Hưu. Có thể nói hắn là một hiệp khách chân chính, về mặt đạo nghĩa không có thiếu sót nào, cho dù là lần cùng Liễu Khanh Khanh cũng không phải do hắn chủ động.
Cái gì là chính, cái gì là tà?
Trong mắt phần lớn mọi người, Trình Bất Húy cùng Giang Đông Ngũ Hiệp chính là chính, còn Sở Hưu là tà.
Chỉ có điều theo Sở Hưu, còn sống mới là chính, chết, vậy là gì còn chưa chắc.
Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh cao, cho dù một số đệ tử tự khoe danh môn Chính đạo, lúc gặp Ma sứ của Côn Luân Ma Giáo cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Thánh sứ đại nhân’.
Thế nhưng sau khi Độc Cô Duy Ngã giao chiến với Ninh Huyền Cơ, cả hai cùng mất tích, Côn Luân Ma Giáo chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã sụp đổ. Sau vài trăm năm chỉ còn kẻ trung thành tới chết như Vô Tướng Ma Tông mới còn gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh giáo, những người khác ai nấy khinh thường nhổ nước bọt mắng Ma giáo là yêu ma, lại chẳng hề nghĩ tới trước đây sư tổ bọn họ nịnh nọt gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh sứ như thế nào.
Cho nên trên giang hồ phàm tục này, cái gọi là chính ma đều không phải vĩnh cửu, chỉ có lực lượng mới là chân lý duy nhất.
Mặc dù thân thể này của mình theo như cốt truyện gốc là giáo chủ Ma giáo, nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều, Sở Hưu cũng không biết sau này rốt cuộc mình có đi vào Ma đạo hay không.
Có điều những chuyện đó đều