Sau khi Ngô Thiên Đông và Liễu Khanh Khanh bỏ mình, Giang Đông Ngũ Hiệp đã chỉ còn là truyền thuyết.
Mà kẻ khiến Giang Đông Ngũ Hiệp bị diệt sạch ngoại trừ Sở Hưu còn có Thu Đông Mậu.
Nếu để Sở Hưu đánh giá Thu Đông Mậu, vậy chỉ có hai chữ rác rưởi, cùng lắm là tên rác rưởi có chút thông minh vặt.
Nói công bằng thì Thu Chấn Thanh đúng là đã bất công với hắn, chỉ vì lời thề ban đầu của mình mà bỏ mặc đứa con trai này như con tư sinh, ném tới Thương Dương không buồn để ý tới.
Nhưng Thu Đông Mậu cũng không tự cố gắng, Thu Chấn Thanh không cho ngươi chẳng lẽ ngươi không tự mình đi tranh đoạt được à?
Nếu đặt Sở Hưu vào vị trí Thu Đông Mậu, chắc chắn hắn sẽ khiến thân phận mình bại lộ, sau đó dùng thanh danh của Thu Chấn Thanh để phát triển lực lượng bản thân. Về phần sau này có khiến Thu Chấn Thanh trở mặt không, sao phải để ý nhiều như vậy?
Thế nhưng Thu Đông Mậu này nhẫn nhịn hai mươi năm không làm gì, mãi tới khi Thái tử phái người tới tìm hắn, hắn mới nhận ra cơ hội của mình đã tới.
Ăn ngay nói thật thì Thu Đông Mậu này đúng là đủ tàn nhẫn, cho dù Thu Chấn Thanh cũng không nghĩ tới đứa con tư sinh vốn luôn nghe lời này lại có tâm tư âm trầm như vậy.
Đáng tiếc Thu Đông Mậu tính sai một điểm, hắn tự cho rằng đây là một cơ hội, thế nhưng lại không thấy rõ, Thu Đông Mậu hắn thật ra chỉ là một con cờ nhỏ trong ván cờ này mà thôi.
Trong ván cờ này, Thái tử cùng Nhị hoàng tử mới là người đánh cờ, Thu Đông Mậu, Giang Đông Ngũ Hiệp đều chỉ là quân cờ, thậm chí Khương Văn Nguyên cũng là quân cờ, có điều hắn lại tự cho rằng mình cũng là người đánh cờ, kết quả chịu thất bại bị ném ra khỏi bàn cờ.
Về phần Sở Hưu, y không phải quân cờ cũng chẳng phải người đánh cờ, chỉ là người ngoài cuộc nhưng lại dựa vào bản thân giết vào giữa bàn cờ, cướp lấy vài quân cờ cùng lợi lộc.
Nhìn Sở Hưu, gương mặt Thu Đông Mậu vô cùng hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Sở đại nhân, ngài muốn hỏi gì ta cũng nói, chỉ xin ngài đừng giao ta cho Nhị hoàng tử, xin ngài đừng giết ta!”
Sở Hưu vỗ vỗ lên vai Thu Đông Mậu, thản nhiên nói: “Ta nói này, thật ra ta chẳng thân quen gì với Nhị hoàng tử, ta cũng không định giao ngươi cho hắn.
Chỉ có điều ngươi lắm trò vặt quá. Cho dù ta có hỏi, ngươi cũng chưa chắc đã nói thật. Cho nên ta vẫn muốn tự lấy hơn.”
Dứt lời, không đợi Thu Đông Mậu phản ứng lại, hai mắt Sở Hưu đã biến thành một vực sâu không đáy, lôi kéo tâm thần Thu Đông Mậu vào trong.
Sở Hưu đã tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp tới mức tinh thâm, khi đối mặt với võ giả cùng giai có lẽ không bá đạo như Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị nhưng đối với võ giả cấp bậc như Thu Đông Mậu, Thiên Di Địa Chuyển Đại Di Huyệt Pháp quả thật có uy năng di hồn.
Lúc này thân thể Thu Đông Mậu đã run lên bần bật, tinh thần lực của hắn đã hoàn toàn bị tinh thần lực của Sở Hưu chiếm cứ, thô bạo lục soát mọi thứ trong trí nhớ của hắn.
Trong bí pháp tinh thần của hai nhà Phật Đạo có rất nhiều pháp môn liên quan tới ký ức, có điều theo Sở Hưu những pháp môn đó đều cùng loại với thôi miên, khiến võ giả bất giác chìm vào trong đó, chủ động nói ra hết thảy.
Còn giờ cách làm của Sở Hưu lại thô bạo hơn hẳn, hắn phá hủy hoàn toàn tinh thần lực của Thu Đông Mậu sau đó như xét nhà lục lọi trong tinh thần này. Hậu quả là Thu Đông Mậu sẽ trở thành kẻ ngu ngốc, chỗ lợi là cách làm này sẽ không có sai lầm gì.
Một khắc sau, Sở Hưu đã tìm được thứ mình muốn, còn lúc này ánh mắt Thu Đông Mậu đã ngây ngốc vô thần.
Tinh thần lực của hắn đã bị Sở Hưu phá hủy hoàn toàn, bộ dáng này có thể gọi là ngu ngốc.
Có điều Sở Hưu lại không giết Thu Đông Mậu.
Xé da hổ làm cờ lớn, Sở Hưu giờ đang là người của Quan Trung Hình Đường, y có giết người dẫu sao cũng phải có lý do mới được, cho dù lý do này vô cùng vớ vẩn, nhưng lại nhất định phải có.
Từ đầu Sở Hưu đã nói rất rõ lý do rồi, Thu Đông Mậu chính là dư nghiệt trong vụ án của Thu Chấn Thanh, mặc dù bên triều đình Đông Tề nói bản án của Thu Chấn Thanh đã kết thúc nhưng y thân là người của Quan Trung Hình Đường, nhất định phải tra rõ chân tướng, truy nã triệt để phạm nhân.
Về phần Giang Đông Ngũ Hiệp ư, bọn họ bao che cho tên tội phạm giết, bất luận cố ý hay vô tình dù sao cũng là chết không hết tội.
Sở Hưu mang theo Thu Đông Mậu đã thành ngu ngốc đi thẳng về Phi Mã Mục Trường ở Tế Châu Phủ, tới điền trang của Thu Chấn Thanh.
Lúc này ngoài điền trang của Thu Chấn Thanh chỉ còn vài Long Kỵ Cấm Quân bảo vệ, ngay cả Phương Trấn Kỳ cũng đã rời khỏi. Dù sao theo bọn họ thấy chuyện lần này đã chấm dứt, có ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì!
Thấy Sở Hưu quay lại như vậy còn dẫn theo cả Thu Đông Mậu, những Long Kỵ Cấm Quân kia đều vô cùng nghi hoặc, mọi chuyện ra sao vậy?
Sở Hưu đưa Thu Đông Mậu cho Long Kỵ Cấm Quân kia rồi nói: “Đưa tiểu tử này tới chỗ Phương đại nhân, nói hắn là dư nghiệt trong vụ án của Thu Chấn Thanh. Độc Thất Nguyệt Hải Đường chính là do hắn hạ, ý định hại chết đại ca, kế thừa Phi Mã Mục Trường.”
Long Kỵ Cấm Quân kia ngẩn người: “Nhưng chẳng phải vụ án đã