Gã có thể ngồi vững ở vị trí Thái tử thì đương nhiên cũng sẽ không phải dạng ngu xuẩn.
Nếu không cho dù Hoàng đế có thích gã, cho dù đại thần trong triều có ủng hộ, cũng sẽ không có ai thật sự đề cử một hạng người vô năng làm Hoàng đế.
Dĩ nhiên Thái tử có thể hiểu được ý tứ của phụ hoàng mình, nhưng hiểu không có nghĩa là đồng ý.
Lão sư của mình là loại người gì, bạn tốt Doãn Trọng của mình là người như thế nào, bao gồm cả tỷ phu Doãn Thanh là người ra sao, trong lòng Thái tử thấy rất rõ ràng.
Gã có thể lý giải tầm quan trọng của thuật đế vương, lý giải triều đình cần phe phái cân bằng, nhưng vẫn rất khó chịu.
Hoàng đế nhìn nhi tử mình im lặng hồi lâu.
Người sau tất nhiên cũng không dám cãi lại.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau không nói gì.
Trầm mặc qua đi, Dương Hạo đột nhiên chậm rãi nói với ngữ khí mang theo chút cảm khái.
"Doãn thị quả thật trung thành và tận tâm, lại có gia huấn nghiêm minh, thậm chí tạm thời có thể cho rằng Doãn Trì và Doãn Điển nhỏ tuổi hay là hài tử sau này của Hổ nhi cũng sẽ trung tâm như cũ, bởi vì có Doãn Thanh và Hổ Nhi ở đây.
Nhưng nếu có một ngày bọn họ không còn đây thì sao? Doãn Thanh có thể trung thành ba đời, có thể trung thành bốn đời, năm đời sáu đời hay sao?"
Thái tử nhìn phụ hoàng của mình, chờ lão nói xong cũng nói một câu.
"Vậy Tiêu gia thì sao? Ngự sử đài giám sát thiên hạ bách quan.
Tuy danh vọng của Ngự sử đại phu tuy rằng không sánh bằng lão sư, nhưng cũng coi như quyền thế cực lớn, bọn họ xấu xa hơn Doãn gia rất nhiều!"
Thái tử nói đến đây thì ngừng lại, nhưng ngụ ý bên ngoài đã rất rõ ràng.
Nếu Tiêu gia có thể vẫn được tín nhiệm, Doãn gia trung thành vì nước thì tại sao lại không được? Thế cục náo loạn đến mức này, chẳng qua còn chưa truyền ra mà thôi.
Nếu truyền ra ngoài, người trung thành trong thiên hạ chẳng lẽ sẽ không chạnh lòng? Đương nhiên phụ hoàng mình cũng không làm chuyện gì hãm hại Doãn gia, nhưng không ủng hộ chẳng khác nào là một loại tín hiệu rồi.
Nghe vậy, Dương Hạo hừ lạnh một tiếng.
Làm sao mà lão không biết tình huống của Tiêu gia chứ, nhưng Tiêu gia là con chó của Dương thị.
Chỉ cần người tại vị không phải thật sự có năng lượng thấp đến cực điểm, nắm được nhược điểm thì có thể tùy ý bắt thóp Tiêu gia.
Nhưng Doãn gia thì khác, bởi vì Doãn gia quá "chính trực".
Lời này của Thái tử xem như đang chống đối.
Trong lòng hoàng đế có chút tức giận, biểu hiện ở trên mặt chính là ánh mắt lạnh lẽo.
"Vậy nếu Cô thoái vị, ngươi ngồi lên long ỷ Đại Trinh, có phải ngươi sẽ ủng hộ lão sư ngươi thanh toán vây cánh của Tiêu gia, cùng với tất cả những người ngoan cố trong triều không?"
Thái tử cũng nổi giận, dường như muốn chống đối phụ hoàng mình mà nói một câu "Vâng".
Nhưng cũng may trong lòng gã vẫn là bình tĩnh, đồng thời cũng có chút chán nản.
Gã cúi đầu, hơi lắc đầu nói.
"Sẽ không..."
"Hả?"
Hoàng đế híp mắt lại, bỗng nhiên thấy có chút nhìn không thấu nhi tử của mình.
Sau đó, lão thấy Thái tử ngẩng đầu lên, thở dài nói.
"Phụ hoàng, thân thể lão sư, chờ không được..."
Thái tử vừa nói ra những lời này, trong lòng Hồng Vũ đế cũng run lên.
Tay lão cầm một quyển sách trên bàn cũng không khỏi dùng sức vài phần.
Thật lâu sau, lão mới thở dài một hơi.
"Cô cũng già rồi.
Cô không nghĩ tới chuyện trường sinh bất lão.
Cô cũng không trông chờ có thể tìm được thần tiên.
Trong lòng có nút thắt, chẳng qua là giang sơn Dương thị ta, thiên hạ Đại Trinh mà thôi!
Nói xong, Dương Hạo đứng lên, đi vượt qua cái bàn đến trước mặt Thái tử.
Hoàng đế vỗ lên vai gã, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Tuy lão vừa mới giáo huấn con trai nhưng không thể không nói, lão thích nhi tử này cũng là nhờ phần tính cách này chứ.
Vô tình nhất là Đế vương gia, nhưng Đế vương gia cũng là người khát khao tình cảm.
Dương Hạo ra tới cửa, nhìn bầu trời âm u của cơn mưa mùa xuân.
Lão sư...
Lão thở dài, đi ra khỏi Đông cung.
Một lão thái giám cẩn thận lau mặt đầy mồ hôi, đến hành lễ với Thái tử, rồi mới đuổi theo hoàng đế vừa rời đi.
Mãi đến khi phụ hoàng mình đã đi một lúc lâu, Thái tử cũng thở dài một hơi.
Vừa rồi gã cảm giác không phải là sống lưng nóng lên thôi đâu.
...!
Dương Hạo rời Đông cung, quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lên xa giá,.
Lão nói với lão thái giám bên cạnh.
"Đến Ti Thiên Giám."
Lão thái giám khom người đáp "vâng", sau đó lấy hơi truyền lệnh.
"Thánh thượng có chỉ, bãi giá Ti Thiên Giám!"
Tiền vệ lái xe khởi hành.
Xe kéo của đế vương đi một đường ra khỏi hoàng cung.
Sau khi đi lại trong hoàng thành hơn một khắc, đến bên ngoài Ti Thiên Giám ở phía bắc, hoàng đế còn chưa xuống xa giá, lão thái giám đã lấy giọng lớn tiếng truyền vào bên trong.
"Hoàng thượng giá lâm ~~~ "
Một lát sau, Giám chính Ngôn Thường giờ đây đã mái tóc hoa râm dẫn thuộc hạ cùng nhau đi ra nghênh đón, hành đại lễ về xa giá của đế vương.
"Chúng thần cung nghênh bệ hạ!"
Dương Hạo bước xuống xe, nói một tiếng "Miễn lễ", rồi đi vào bên trong Tử Vi điện cùng các quan viên của Ti Thiên Giám.
Khác với phụ thân của mình, số lần Dương Hạo đến Ti Thiên Giám rất ít.
Nơi này đối với lão khá mới lạ.
Ở chỗ của các quan viên tất cả các Bộ, phần lớn đều là bàn án tấu thư một đống, các quan viên phê chuẩn thảo luận với nhau.
Còn ở Tử Vi điện thì không.
Màu sắc chỉnh thể hơi tối, lại không phải loại u ám.
Ngoại trừ một vài cái bàn cần phải có, nơi đây có rất nhiều tinh đồ, thậm chí có một ít mô hình thiên tinh đúc bằng đồng được bày ở trung tâm.
Dương Hạo đi về phía một mô hình lớn ở giữa, thoạt nhìn cao bằng hai tầng lầu, được bao bọc bởi rất nhiều thanh đồng hình vòng, nhìn cực kỳ phức tạp.
Trên đó có rất nhiều quả cầu đồng nhỏ đại biểu cho tinh vị.
Bảy quả cầu đồng phía trên là dễ thấy nhất, nhìn lên chữ khắc hẳn là Bắc Đẩu thất tinh.
Dương Hạo nhìn thấy vòng đồng gần phía dưới có tay cầm, dường như có người thường xuyên thôi động.
Lão nhìn Ngôn Thường đang nhắm mắt đi theo mình.
"Đây là cái gì, có thể đẩy sao?"
Ngôn Thường cung kính trả lời.
"Bẩm bệ hạ, vi thần gọi là Tinh đấu nghi.
Bệ hạ có thể thử chuyển động, không cần dùng quá nhiều khí lực, là có thể thấy tinh đấu biến hóa."
Dương Hạo gật đầu, nhẹ nhàng đẩy tay cầm bằng vòng đồng.
Sau một khắc, toàn bộ mô hình bắt đầu chuyển động.
Tinh đấu khắp nơi bắt đầu không ngừng biến hóa.
Bảy ngôi sao phía trên cùng cũng đang xoay tròn.
Ngôn Thường chỉ lên phía trên, nói.
"Mời bệ hạ xem.
Trên đó là Bắc Đẩu thất tinh, trong đó Tử Vi tinh biến động nhỏ nhất, là người đứng đầu các vì sao, tượng trưng cho hoàng quyền thế gian."
Nếu trong thế giới kiếp trước, Kế Duyên là người có chút hiểu biết về kiến thức thiên văn học, hắn khẳng định sẽ coi thường cách nói của Ngôn Thường.
Bởi vì Tử Vi tinh cũng chính là Bắc Cực tinh, hẳn là cố định bất động mới đúng, mà không phải như trên dụng cụ này dù rằng biến động nhỏ nhưng cũng không phải là tĩnh lặng.
Nhưng Kế Duyên ngày hôm nay lại biết Ngôn Thường nói không sai.
Hoàng đế nhìn một hồi, mới nói với Ngôn Thường.
"Còn Đỗ Thiên Sư hồi kinh thì sao? Truyền lão tới gặp Cô!"
"Vâng! Vi thần sẽ phái người đi tìm lão!"
Ngôn Thường vội vàng sai người rời đi, sau đó mời hoàng đế ngồi xuống chỗ mình xử lý sự vụ.
Khác với Thiên Sư Xử độc tôn của hoàng triều Đại Tú, những người gọi là Thiên Sư ở Đại Trinh thật ra tất cả đều được đặt dưới danh nghĩa Ti Thiên Giám, xem như là một bộ phận nhỏ dưới trướng Ti Thiên Giám.
Danh tiếng của Thiên Sư nghe có vẻ rất lớn, kỳ thật chức quan rất nhỏ, không sai biệt lắm là từ lục phẩm, vả lại cũng không có thực quyền.
Ngoại trừ nghe lời hoàng đế, chức quan này chủ yếu hiệp trợ sự vụ của Ti Thiên Giám.
Không bao lâu sau, Đỗ Trường Sinh vội vàng đi theo một vị tiểu lại của Ti Thiên Giám đến truyền tin.
Hai người cùng nhau đến Tử Vi điện.
Tuy rằng lão tự thấy mình hiện giờ có chút đạo hạnh, nhưng cũng không dám vô lễ ở trước mặt đế vương.
Phải biết rằng hoàng đế Dương thị cũng rất khó lường.
Phụ thân của đương kim thánh thượng ngày xưa chính là một vị hung nhân, ngay cả Chân tiên cũng dám hạ lệnh chém đầu mà.
Đỗ Trường Sinh vừa vào Tử Vi điện, ánh mắt quét qua đã tập trung vào lên người của Hoàng đế ngồi trên chủ tọa.
Lão vội khom mình hành lễ.
"Vi thần Đỗ Trường Sinh, bái kiến bệ hạ!"
Dương Hạo quan sát ông lão mặc một thân trường bào rộng thùng thình này, thoạt nhìn rất có tiên phong đạo cốt.
Thực ra Hoàng đế cũng có chút ấn tượng với người này.
Nhớ rằng lúc Hoàng đế mới đăng cơ còn từng gặp qua, vốn tưởng rằng đã chết từ lâu, không nghĩ tới hôm nay lại hồi kinh.
"Đỗ Thiên Sư miễn lễ, nghe nói ngươi tu hành có thành tựu rồi?"
"Ách không dám không dám, vi thần đạo hạnh thấp kém, không dám nhận là tu hành thành công."
Lúc trước vị Thiên Sư này chính là một ông lão, hiện giờ Dương Hạo cũng đã già mà Đỗ Trường Sinh vẫn còn da dẻ hồng hào.
Ngược lại Dương Hạo càng có thêm vài phần hứng thú.
"Nghe nói sư tôn của ngươi là thế ngoại tiên tôn.
Chẳng lẽ ngươi rời khỏi kinh thành mấy năm nay là theo lệnh sư tôn để tu hành sao?"
Đỗ Trường Sinh lại lần nữa hành lễ cúi đầu.
"Bệ hạ, lời này đều là tin đồn bên ngoài.
Vi thần không dám nhận.
Thực ra chuyện ban đầu là như vầy! Vi thần tự thân tu pháp, năm xưa tự cho mình là