Tan hợp rồi hợp tan. Yêu, chia tay, rồi lại yêu. Có những chuyện tình suôn sẻ như đường băng, nhưng cũng có những chuyện tình trắc trở, gian nan, chông chênh cả một đời.
Nghịch cảnh xuất hiện chen vào những tháng ngày hạnh phúc. Có những nghịch cảnh khiến người ta yêu nhau hơn, tình yêu thắm thiết, gắn bó hơn. Nhưng cũng có những nghịch cảnh xuất hiện khiến mọi thứ thay đổi, và tình yêu chỉ còn là chấp niệm khổ đau.
Trời đã lạnh, mưa lại lất phất bay, bầu không khí càng não nề, khi Yến Nhi phải dậy sớm đi làm trong một tâm trạng không vui. Thanh Hải rất tuyệt, nhưng mùa đông của nó khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. May mắn là thời tiết này chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn, nếu không mùa đông ở đây đã giết chết nhiều tâm hồn mỏng manh như cô.
Vừa mới bước vào sảnh của công ty, cô đã thấy nhiều người đứng tụm lại trước bảng thông báo. Trưởng phòng kinh doanh bị đuổi việc vì có hành vi quấy rối tình dục nhân viên, những dòng chữ to đùng hiện ra trước mắt cô và mọi người.
Nhiều người bắt đầu bàn tán xôn xao, và cũng may mắn thay khi công ty xử trí việc này qua sự khiếu nại của nhân viên cũ, chứ không phải là một người nạn nhân mới như cô. Điều này khiến phân tán sự chú ý của mọi người, cũng như bảo vệ thân phận thật sự của nạn nhân.
Dưới thông báo đuổi việc ấy, là việc công ty sẽ mở một cuộc họp vào sáng nay. Điều đó có nghĩa cô cần phải di chuyển lên hội trường. Có lẽ buổi họp nhân viên này sẽ có khá nhiều chuyện để nói. Vì toàn thể nhân viên được yêu cầu phải có mặt.
“Sao nhìn chị buồn vậy?” Đoan Trang lo lắng chị Yến Nhi sẽ giận mình, vì đã nói địa chỉ cho anh Minh.
Cô cởi khăn choàng cổ ra. “Đâu có.” Cầm chiếc khăn trên tay, cô lại nhớ đến chiếc còn lại treo ở nhà. Cùng với chiếc mũ, hai thứ cô định tặng anh.
Hội trường rộng lớn của công ty nằm ở tầng tám của tòa nhà. Bước vào trong, nhìn những hàng ghế nhựa màu đen trùng trùng trước mặt, nếu không phải từng bước vào đây, cô sẽ nghĩ mình như đang lạc vào rạp chiếu phim, hoặc giảng đường đại học nào đó. Cùng Đoan Trang bước lên những bậc thang nhỏ, cảm giác đi tìm hàng ghế của phòng kinh doanh, tựa như lúc cô cầm vé tìm dãy ghế hàng “H”, hàng “I” trong rạp. Chỉ khác biệt ở đây không tối um và anh cũng không có ở bên cạnh.
Người người ra vào, bên thì xôn xao, phòng thì túm tụm bàn chuyện. Xa xa ở gần bục sân khấu, người đang lắp đặt camera, kẻ thì kiểm tra thiết bị nào đó. Cả công ty, tất cả các ban phòng đều có mặt ở đây, trừ bộ phận bảo vệ và vệ sinh tòa nhà.
Ngoài trừ buổi sinh hoạt nhân viên lúc đầu, thì đây là lần đầu cô thấy hội trường đông như vậy. Ở phía xa cô có thể thấy được Hà Uyên bạn mình, cô nàng đang trò chuyện với giám đốc pháp chế của công ty. Nếu nhớ không lầm thì đấy là chị Hoa, người đã tâm sự và hỏi han cô nhiều vấn đề.
Ngọc Trân bạn cô cũng đã xuất hiện, dáng người thanh cao, gương mặt sắc sảo, bộ trang phục công sở đắt tiền. Cô có thể nhận ra nhiều người đang đổ dồn ánh mắt về phía bạn cô. Được tận mắt nhìn thấy CFO xinh đẹp, tài giỏi của công ty, nhiều người đang không ngừng trầm trồ.
“Chị nhìn này.” Đoan Trang giơ điện thoại sang.
Cô nhìn sang và nhận ra ảnh chụp màn hình status của bà chị Mỹ Yến. [Cả một cuộc đời làm việc vất vả để rồi bị vứt bỏ chả khác gì một món đồ phế thải. Một môi trường làm việc như vậy, hỏi xem làm sao nhân viên có thể cống hiến. Thôi thì tự an ủi lòng mình vậy. Chỉ tại số mình xui nên mới vớ phải những điều tồi tệ. Cố lên tôi ơi!]
“Lại đăng status than vãn làm màu. Làm như mình tốt lắm vậy.” Đoan Trang cười khẩy.
Yến Nhi không nói, vì đây cũng chả phải lần đầu cô đọc được những dòng trạng thái như vậy. Khi xưa, lúc Ngọc Thanh bị đuổi việc, bà Mỹ Yến này cũng đăng một dòng status. Đại loại là lòng người khó đoán, trước mặt thảo mai nhưng sau lưng lại đâm thọc. Một con người tốt bị một kẻ phá hoại cuộc đời. Thôi thì chỉ biết mỉm cười cho qua. Cô chỉ nhớ mang máng như vậy.
“Bởi vậy trên mạng nói đúng, những người hay nói đạo lý thường là những người sống như.” Đoan Trang nhìn sang chị mình và thốt ra một từ khác. “Quần.”
“Mọi người ổn định chỗ ngồi chưa ạ?” Trưởng phòng Mạnh cầm micro nói.
Tiếng lao xao, xầm xì bắt đầu nhỏ dần.
Khi thấy tất cả mọi người đã yên vị trên ghế ngồi, trưởng phòng Mạnh nói tiếp. “Trước hết xin lỗi mọi người vì cuộc họp bất thường này. Lẽ ra công ty sẽ có mail thông báo cho mọi người biết trước thời gian, nhưng vì có một vài tình huống xấu phát sinh. Nên ban giám đốc công ty quyết định tổ chức cuộc họp vào sáng hôm nay để thông báo một số việc quan trọng.” Anh đưa tay mời. “Sau đây, tổng giám đốc của chúng ta sẽ có một vài lời phát biểu.” Anh vỗ tay như ra hiệu cho mọi người.
Quang Vinh đứng dậy.
Cả khán phòng bắt đầu vỗ tay rầm rầm.
Quang Vinh bước lên sân khấu và tiến về phía bục phát biểu, nơi đã gắn sẵn micro và các thiết bị khác. Trước khi nói, anh lẳng lặng đảo mắt nhìn quanh hội trường một lượt.
“Sếp tổng bạn chị đẹp trai nhỉ?” Đoan Trang thì thầm.
Yến Nhi chỉ ừm một tiếng, vì với cô, thật sự chỉ có một người đẹp trai khiến trái tim cô xao xuyến, và đó không phải là Quang Vinh.
“Sếp tổng và anh Minh, theo chị, ai đẹp trai hơn?” Đoan Trang cố tình nói đùa để xua tan đi nỗi buồn trên gương mặt của chị mình.
“Ai đẹp cũng vậy thôi, người ấy có phải là của mình không, mới quan trọng.” Yến Nhi như đang nhắc nhở bản thân mình.
Ở phía dưới, Quang Vinh bắt đầu lên tiếng. “Xin chào mọi người, lẽ ra theo dự kiến chúng ta sẽ gặp nhau trong một tình huống khác. Chứ không phải một buổi họp bất thường như thế này.” Anh nói thẳng vào vấn đề. “Như mọi người đã biết, công ty vừa xảy ra vấn nạn quấy rối tình dục nhân viên, một sự việc không hay đối với tất cả chúng ta.”
Nhìn bạn mình đặt hai tay trên bục phát biểu, vừa nghiêm nghị, vừa toát ra một thần thái uy nghi, cô không lạ gì khi nhiều nhân viên nữ trong công ty lại thầm thích sếp tổng như vậy. Mở điện thoại lên, cô nhận ra mình không nhận được tin nhắn nào từ anh.
Có vẻ như sáng nay anh bận gì đó thì phải, phẫu thuật chẳng hạn.
“Đây là điều mà quý công ty vô cùng hối tiếc. Do vậy, qua sự việc lần này, công ty đảm bảo sẽ xử lý triệt gốc vấn nạn nhức nhối này. Những ai từng là nạn nhân, hoặc nghe thấy được các hành vi quấy rối, xin mọi người hãy phản hồi về phòng nhân sự để giải quyết.”
Một nhân viên ngồi gần Yến Nhi lên tiếng. “Có chậm quá không?”
Quang Vinh tiếp tục trình bày. “Kể từ hôm nay, công ty cũng sẽ thành lập đội ngũ chuyên trách. Thông qua các buổi định hướng để nâng cao nhận thức cho nhân viên, hiểu rõ và nắm bắt được các kiến thức phòng chống hành vi quấy rối tình dục tại nơi làm việc. Cũng như tư vấn tâm lý và hỗ trợ về các vấn đề pháp lý.”
Trong khi đó tại bệnh viện Hoàng Gia, Nhật Minh u buồn thẫn thờ ngồi trước máy tính. Những lời nói của Yến Nhi đã tác động rất lớn đến cảm xúc của anh, đến mức một vài bác sĩ có thể nhận ra sự u sầu đang lan tỏa trong phòng.
“Trà của anh này.” Bác sĩ Như Quỳnh tò mò. “Sáng nay nhìn anh có vẻ không vui?”
“Cảm ơn em nhé.” Nhật Minh không muốn trả lời câu hỏi vừa rồi.
Trưởng khoa Thùy Oanh vừa bước vào phòng đã than vãn. “Ôi, lạnh quá.” Cô rùng mình nói.
Bình thường Nhật Minh sẽ buông vài câu trêu chọc, nhưng hôm nay anh lại chả có tâm trạng để làm điều đó.
Trưởng khoa Oanh thấy ly nước trên bàn Nhật Minh. “Mọi người uống gì ngon vậy?” Nhìn làn khói mỏng bốc lên, cô có thể ngầm đoán đó là một thức uống nóng.
“Dạ, trà xanh.” Nhật Minh cũng không khát lắm. “Làm chút cho ấm đi chị.”
Trưởng khoa Oanh nhanh chóng cầm lấy. “Cảm ơn em nhé.” Cô đi về phía bàn của mình, đặt túi xách lên và bắt đầu làm một ngụm nhỏ. Phải nói nó xua tan lập tức cơn giá lạnh trong người cô.
Như Quỳnh cảm thấy đứng hình, chưa kịp nói gì, cô đã thấy bác sĩ Minh đứng dậy bước đi.
“Cho anh một ly trà xanh.” Nhật Minh xuống dưới khu ăn uống và nói với nhân viên bán hàng.
“Nay trực phòng hả?” Bác sĩ Đức Anh đứng phía sau hỏi.
Nhật Minh gật đầu. “Ừm.”
Bác sĩ Đức Anh hớn hở. “Lấy anh cốc