Qua mấy khắc thời gian (1), Tiểu Phong đã chạy xa đám quái thú hỗn chiến. Đại Hùng ngồi trên lưng nó thủ vững như bàn thạch, nhất nhất đề phòng. Nhưng ba con Dị Điểu Lang Đầu kia dai như đỉa đói bám mãi không rời. Chừng như chúng đã coi hai tên nhân - mã này là kho thực phẩm mùa đông, cứ nhằng nhẵng bay theo.
Đại Hùng phải ngoái lại liên hồi, cảm thấy vô cùng bất tiện, cột sống bắt đầu có chút mỏi. Ba con dị điểu cũng biết sau lưng là chỗ khó phòng thủ, liên tục xà xuống công kích. Mấy cái miệng máu chỉ chờ khi hắn sơ hở, sẽ một phát cắn vào cổ con mồi. Dị Điểu Lang Đầu bẩm sinh là linh thú, sự xảo quyệt có thể tưởng tượng được. Nếu không phải hắn nắm bảo kiếm sắc bén trong tay, chúng đã một hơi giải quyết.
Đại Hùng đang kêu khổ kêu sở trong lòng, nhất thời nhìn thấy phía xa có một con mãng xà đang lim dim lười nhác, nằm vắt vẻo trên một cành lâm thụ, trong lòng nghĩ ra một xảo kế. Hắn thúc Tiểu Phong chạy về hướng ấy, trên đường bốc vội một nắm tuyết bám trên thân cây cầm tay.
Mãng xà kia quấn mình trên một cành cây khá cao, nếu Đại Hùng đi qua bên dưới vẫn còn cách nó hơn một thân ngựa. Gần đến nơi, Đại Hùng đột nhiên ghì cương cho Tiểu Phong dừng lại một chút. Ba con Dị Điểu Lang Đầu thấy mục tiêu đình bộ đồng loạt đảo người lên cao lấy thế. Đại Hùng chớp lấy thời cơ vội thúc Tiểu Phong lao tiếp về phía trước. Ba con dị điểu say mồi vội vã bổ xuống theo.
Tại sao người ta lại cho rằng nhân loại có linh thức cao hơn động vật thông thường, chính bởi vì nhân loại biết suy nghĩ và sắp xếp những suy nghĩ ấy thành một chuỗi hành động phức tạp nhưng hợp lý. Và giờ đây Đại Hùng đang chứng minh cho lũ động vật biết sự ưu việt của loài người. Ngay khi Tiểu Phong lướt qua dưới thân mãng xà, hắn vung tay toàn lực ném nắm tuyết vào người nó cái bộp. Mãng xà bị kích động mở choàng mắt, ngóc cái đầu to như cái lu lên, phì phì khó chịu.
Cũng lúc này ba con dị điểu đang trên đà bổ xuống, thấy nguy hiểm xuất hiện nhưng không kịp thoái lui. Phập ! Một con dị điểu đã nằm gọn trong miệng mãng xà, hoa máu bắn ra tung tóe. Hai con dị điểu còn lại vội đảo cánh tránh khỏi cái đuôi vung ra tiếp theo, gào rú lên mấy hồi.
Đại Hùng không kịp quay lại mà nhìn, vẫn tiếp tục đốc thúc Tiểu Phong đạp tuyết phi thân. Hắn thừa biết con mãng xà không thể nào thanh toán hết ba con dị điểu trong một chiêu được, trừ phi nó là mãng xà tinh. Quả nhiên, lát sau đã thấy hai con dị điểu còn lại gào rú bỏ qua mãng xà truy tới.
Lúc này, Tiểu Phong đã chạy đến bên kia sườn núi, theo sơn đạo thuộc lòng, gia tốc chạy về phía động khẩu, chui tọt vào. Động khẩu này không lớn lắm, cũng chỉ có thể chạy tới một đường thẳng. Những loại phi điểu bay vào đây cũng mất đi lợi thế không gian và tốc độ. Hai con dị điểu đuổi tới nơi không biết làm sao, chỉ biết quần vũ quanh cửa động, tru tréo um sùm.
Tiểu Phong theo lối cửa sau động khẩu, thoắt cái đã phi thân qua miệng vực, vội vã tìm đến cổ động.
Hai con dị điểu bên kia núi trước sau vẫn không bỏ đi. Bất chợt chúng nhìn thấy bóng nhân mã loáng thoáng trên ngọn Âu Cơ Liên Đài, liền vun vút bay qua. Chỉ tiếc hôm nay “họa vô đơn chí”, khi chúng gần tới nơi thì một con linh giác tiểu bạch mã bỗng thò đầu ra, rồi một đạo hỏa diễm như sóng biển xô đến, thoáng chốc đã biến hai con Dị Điểu Lang Đầu thành chim quay, chó nướng, rơi tọt xuống ma vực không đáy (TG: thật là phí của). Còn Đại Hùng thì trợn trừng mắt, thiếu điều lòi hai con ngươi ra ngoài. Con Tiểu Bảo này sao mạnh dữ dội vậy ta?
***
Cuộc đời Đại Hùng từ nhỏ đến lớn tựa như một dòng sông êm đềm (nghĩ đến đây hắn không thể không nghĩ tới con sông Long Tuyền thân thuộc), nhưng kể từ ngày kiến ngộ con Linh Giác Hỏa Lộc, hàng loạt những bất ngờ đã tìm đến với hắn. Như lúc này đây, hắn đang ra sức thuyết phục con Linh Giác Hỏa Lộc thoát ly khỏi cổ động, nhưng lại buộc phải ở lại cổ động cùng nó. Bởi vì con Linh Giác Hỏa Lộc mới biết nói này đã nói với hắn bốn chữ: “ Ta không thể đi !”.
Tại sao một con Linh Giác Hỏa Lộc sắp bị vây khốn lại từ chối viếc thoát khỏi hiểm nguy như thế. Không phải nó có linh trí hay sao ? Đại Hùng gặng hỏi hồi lâu cuối cùng chỉ nghe được một lý do mơ mơ hồ hồ :” Bởi vì ta là một tiểu tiên thú, ta có trách nhiệm của một tiên thú, ít nhất phải hết ngày hôm nay”.
Trách nhiệm của một tiên thú ??? Đó là gì ??? Cái gì khiến nó phải đem sinh mạng mình ra đặt vào nguy hiểm ??? Đại Hùng không thể biết, chỉ biết cầu mong Long Quân tiên đế ban phúc, Âu Cơ thánh mẫu đề ơn, câu kéo cho đám quần thú hỗn chiến mà hắn gặp qua đừng chết hết sớm quá, ít ra cũng cản trở đám người truy lùng thêm ít nhất là 1-2 ngày nữa. Hoặc giả cả lũ yêu thú đang ngủ trương đít trong động, cốc, hang sâu bây giờ tự nhiên dở chứng bò ra ngoài đi … tắm tuyết, hái hoa, bắt bướm … nói chung làm gì cũng được miễn sao chắc chắn khiến cho đám người truy tìm chưa thể tiếp cận đến đỉnh tuyết sơn bên kia bờ vực. Tuy hoang đường nhưng lỡ cầu, lỡ xin thì Đại Hùng cứ thế mà ước mong, tội gì phải tiết kiệm??? Qua ngày hôm nay là mẹ con Linh Giác Hỏa Lộc có thể lên đường rồi.
Nhưng hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Chỉ hai canh giờ sau, một vấn đề mà hắn ưu tư khác đã tới.
Đỉnh Âu Cơ Liên Đài tràn ngập tuyết hoa, bỗng chấn động một pha mãnh liệt. Bên ngoài cửa động dội vào những tiếng rào rạo của rừng cây long túc tan gẫy, tiếng tuyết lở ầm ầm lao trên vách núi, một tiếng lang hống chói tai tràn ngập không gian.
Con Linh Giác Hỏa Lộc vừa nghe tiếng sói gầm bỗng nghểnh tai, đoạn trầm giọng :
- Không ngờ là nó đến.
Dứt câu, nó tắc tắc với Tiểu Phong rồi quay sang Đại Hùng :
- Ngươi hãy cùng Tiểu Phong giữ Tiểu Bảo trong động, nhất định đừng để nó đi ra.
Con Linh Giác Hỏa Lộc phóng như bay ra khỏi hang, tứ chi bích hỏa diễm bùng lên dữ dội. Tiểu Bảo thấy mẹ chạy đi liền hí một tiếng non dại, hăm hở chạy theo. Mà lúc này Tiểu Phong liền cắn đuôi nó kéo lại. Đại Hùng thấy Tiểu Phong đủ sức giữ Tiểu Báo rồi, liền ba chân bốn cẳng chạy ra cửa động. Hắn tò mò không biết con ma thú nào to gan đến khuấy động Âu Cơ Liên Đài.
Lúc này, Linh Giác Hỏa Lộc đã vọt lên đỉnh núi. Đối diện nó là một con Song Đầu Yêu Lang to lớn, thân dài tám trượng (32m), có thể gọi là khổng lồ. Hàm răng của nó chiếc nào chiếc nấy to như ngà voi, lộ sắc trắng ởn, dớt dãi nhiễu xuống đất thành dòng. Bốn con mắt to như bồ đựng ngũ cốc, vằn lên những tia máu. Cái đuôi của Yêu Lang vẫy qua