Trong Từ Ninh Cung, thái hậu đang khép hờ mắt, giọng nói mang chút trách cứ: "Hoắc ái khanh quá nóng vội, ai gia thật vất vả mới hy sinh một Trường Ninh ổn định được Thẩm Huyền thì ngươi đã động thủ. Lần trước ám sát ở cửa cung không có kết quả nhất định sẽ làm Thẩm Huyền nổi lòng nghi ngờ, sau này nếu muốn giết hắn chỉ sợ càng thêm khó khăn."
Hoắc Chất quỳ một gối xuống đất, môi như sắp bẻ gãy kiếm, trầm giọng nói: "Thần chỉ nóng lòng muốn vì ngài phân ưu, không đành lòng nhìn thái hậu ngày đêm ưu phiền, thế nên mới tùy tiện rút dây động rừng mong thái hậu trách phạt."
"Được rồi, ai gia sao có thể trách phạt ngươi được." Thái hậu mang vẻ bất đắc dĩ, khuôn mặt luôn ít khi cười nói cũng nhiễm vài phần ôn hòa, bà nhìn Hoắc Chất vẫy tay: "Lại đây, để ai gia nhìn kĩ ngươi."
Hoắc Chất đứng dậy, bước về phía trước hai bước lại hỏi: "Hoàng đế gần đây thế nào?"
Nghe vậy thái hậu chỉ cười khẽ một tiếng, giữ chặt bàn tay thô to của Hoắc Chất chậm rãi nói: "Cũng chỉ là gỗ mục mà thôi sao có thể tranh đấu với ai được."
"Cho tới nay thần vẫn luôn có chuyện không rõ." Hoắc Chất cũng nắm tay Lương thái hậu, lòng bàn tay vuốt ve da thịt non mịn của bà hỏi: "Tiên đế còn lại hai nhi tử, vì sao thái hậu chỉ giết Tĩnh vương mà lưu lại một mình Tiêu Hoàn? Nếu thái hậu nâng đỡ Tĩnh vương thông minh đăng cơ thì cũng không đến mức mệt nhọc như vậy, bị Đông Xưởng kiềm chế giống hiện tại."
Lương thái hậu để Hoắc Chất ngồi bên cạnh mình, dựa đầu trên bờ vai dày rộng của hắn, tay vuốt ve phi ngư phục được thêu thùa hoa văn phức tạp: "Lịch nhi tuổi nhỏ chết sớm, ai gia đã mất đi nhi tử thân sinh của chính mình, nếu muốn nuôi nấng một đứa con riêng không có huyết thống để củng cố quyền thế tất nhiên sẽ muốn một đứa yếu đuối chỉ biết nghe lời, thuận tiện cho ai gia khống chế. Nếu quá thông minh thì tương lai khi hắn trưởng thành chắc chắn sẽ muốn mưu quyền làm phản ta, vậy chẳng phải chính là nuôi hổ gây họa sao."
Hoắc Chất nghe cảm thấy có lý, nặng nề gật đầu một cái: "Nương nương luôn hiểu biết nhiều thứ, thần hổ thẹn không bằng."
Lương thái hậu cười nhạo một tiếng, tự giễu: "Ai gia xuất thân nhà tướng, nếu không phải phụng mệnh phụ thân mười bốn tuổi phải gả vào cung làm hoàng hậu thì ta chắc cũng đã được cùng ngươi sóng vai rong ruổi sa trường, chứ không phải giống bây giờ, chỉ có thể thận trọng từng bước trong thâm cung."
"Cho dù là miếu đường* cũng tốt, sa trường cũng thế, chỉ cần chỗ nào có người thì có là địa ngục Vô Gian thần cũng nguyện sống chết không rời." Hoắc Chất ôm chặt bà nói: "Thần mới gặp Trường Ninh công chúa bên ngoài."
*Miếu đường: Nơi triều đình nhà vua đóng, nhà thờ vua đã chết.
"Một quân cờ mà thôi, từ lúc nàng bắt đầu gả vào Đông Xưởng đã chú định sẽ hy sinh. Nhưng nàng cũng thật sự thông minh, tuy ngoài mặt thuận theo ta nhưng trong lòng thế nào thì không ai biết được vậy nên ai gia đã phái Ngu Vân Thanh tiếp cận nàng. Ngu Vân Thanh tướng mạo anh tuấn lại là thanh mai trúc mã với Tiêu Trường Ninh, không chừng có thể moi ra bí mật của Đông Xưởng từ miệng nàng."
Nói đến đây, thái hậu nâng mắt hơi dỗi nói: "Hôm nay là sinh thần của ai gia, ngươi đừng để ý đến những chuyện phiền lòng đó, chỉ việc bồi ai gia thôi."
Cùng lúc đó trong hoa uyển.
Tiêu Trường Ninh giả bộ như không nhìn thấy châm chọc của Vạn An công chúa: "Bổn cung kiêu ngạo đó thì sao, mà ta cũng có tư cách kiêu ngạo, ngươi có thể làm khó dễ ta?"
Tính tình Tiêu Trường Ninh luôn như thế, rất bênh vực người của mình. Nếu nàng gả vào Đông Xưởng thì vinh hoa hay tổn hại nàng đều hưởng chung, tuy rằng bản thân không thích thái giám nhưng nàng cũng không chấp nhận người khác chọc đến nói ra nói vào.
Lúc Tiêu Trường Ninh nói chuyện mặt luôn mang ý cười nhẹ nhàng nhưng lại có thể làm người tức chết. Vạn An công chúa nghẹn một ngụm khí, khuôn mặt tức giận đến đỏ ửng, Ngu Vân Thanh cũng không muốn mọi chuyện ầm ĩ lớn lên liền che trước mặt Vạn An công chúa, khom người nói: "Điện hạ bớt giận, là thần mạo muội muốn ôn chuyện cùng Trường Ninh trưởng công chúa....."
"Ngươi tránh ra!" Vạn An công chúa trừng mắt nhìn Tiêu Trường Ninh, đẩy Ngu Vân Thanh ra nói: "Tiêu Trường Ninh, ngươi không phải chỉ ỷ vào có Thẩm Huyền làm chỗ dựa sao? Đường đường là trưởng công chúa lại làm bạn cùng thái giám, thật nhục nhã!"
Cách một bức tường Thẩm Huyền nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh đi vài phần.
Phương Vô Kính đứng một bên đánh giá thần sắc hắn, thấp giọng hỏi: "Đại nhân ngài có muốn đi vào không?"
"Bên trong có Tưởng Xạ che chở nàng, không sao." Thẩm Huyền ôm tay, ánh mắt nặng nề.
"Thái giám thì làm sao? Ít nhất bọn họ sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, nói xấu người khác." Tiêu Trường Ninh nắm chặt tay áo cười nói: "Huống chi họ so với người bình thường chẳng qua chỉ thiếu chút đồ vật nối dõi tông đường chứ đâu thiếu mắt nhìn giống các ngươi. Tỷ tỷ không cần lúc nào cũng tự cho mình là đúng, Ngu sử phủ cũng không cần tự mình đa tình, bổn cung cùng Thẩm đề đốc rất tốt, không cần người khác phải nhọc lòng."
Thẩm Huyền đứng bên ngoài ngẩn người.
Tiêu Trường Ninh am hiểu nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, biết cúi đầu đúng lúc, hắn cho rằng nàng vẫn sẽ bỏ đá xuống giếng giống thường ngày lại không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ nói giúp Đông Xưởng.
Khóe môi Thẩm Huyền cong lên một độ cung nhàn nhạt, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút vui sướng.
Phương Vô Kính vừa vặn nhìn thấy, không khỏi có chút sợ hãi: Đề đốc vậy mà lại cười!
Không phải bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười mà là nụ cười ôn nhu chân chính!
"Ngươi!" Vạn An công chúa chán nản, nhất thời không thể phản bác, nàng dưới cơn thịnh nộ lại muốn giơ tay đánh Tiêu Trường Ninh.
Thân thể Tiêu Trường Ninh không khỏe nên phản ứng có chút trì độn, lúc này nàng hoàn toàn không nghĩ tới Vạn An công chúa sẽ tức giận đến mất phong thái giơ tay muốn đánh người. Nàng không kịp né, theo bản năng lui về sau một bước.
Trong nháy mắt hai bóng người nhanh chóng chạy tới, một người che trước mặt Tiêu Trường Ninh, mà một người khác lại dễ dàng nắm lấy tay Vạn An.
Đứng trước mặt Tiêu Trường Ninh là Tưởng Xạ, còn người đang nắm tay Vạn An là.....
Tiêu Trường Ninh tròn mắt: "Thẩm Huyền?!"
Thẩm Huyền đứng ngược ánh sáng, thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ Vạn An kiêu ngạo trong bóng của chính mình, giọng nói mang theo hơi lạnh thấu xương gằn từng chữ: "Vạn An