Hôm nay Tiêu Trường Ninh mặc áo quần đỏ thẫm, quàng thêm khăn sam phối cùng váy lụa thêu màu chàm, đầu nàng đội mũ phượng, dưới chân mang một đôi giày xinh xắn, cử chỉ nhẹ nhàng càng tôn thêm vóc dáng yểu điệu của nàng.
Nàng đặt hai tay giao nhau trước màn trân châu, hướng về phía người đang ngồi trên cao, nữ nhân nhẹ nhàng như sương quỳ xuống nói: "Nhi thần Trường Ninh, khấu kiến Thái hậu nương nương."
Lương Thái hậu duỗi tay nâng Tiêu Trường Ninh đứng lên, nhìn đại cung nữ chưởng sự của Từ Ninh cung nói: "Ngọc Khấu, đem ghế đến cho trưởng công chúa."
Đại cung nữ Ngọc Khấu là người cần cù, rất nhanh đã sai người đem ghế ra rồi lại tự mình rót cho Tiêu Trường Ninh một ly Bích Loa Xuân thượng phẩm. Lúc này nàng mới dịu dàng nói: "Điện hạ mời ngài dùng trà."
Tiêu Trường Ninh ngồi xuống uống trà.
Lương Thái hậu luôn mặt lạnh như tiền hôm nay lại khó có được chút hiền từ, bà liền chủ động hỏi Tiêu Trường Ninh tình hình gần đây: "Trường Ninh, lần này con gả tới Đông Xưởng mọi việc đều thuận lợi chứ?"
Tiêu Trường Ninh nhăn mày, chép miệng một tiếng rồi bắt đầu than khổ: "Thái hậu nương nương đem con gả đến Đông Xưởng, bây giờ không chết đã vô cùng may mắn, sao có thể gọi là thuận lợi?"
Lương thái hậu cũng không giận, chỉ nheo đôi mắt nhỏ hẹp mang theo vài nếp nhăn cười nói: "Con lần này hồi cung là để về nhà thăm phụ mẫu, lại thà rằng tới chỗ ai gia chứ không muốn về Đông Xưởng, chắc Thẩm Huyền quá khắt khe với con rồi."
Tiêu Trường Ninh cúi đầu không đáp, ngón tay nàng nghịch ngợm tay áo, một giọt nước mắt đọng trên hàng mi chực chờ rớt xuống.
Thái hậu nhìn bộ dáng vừa nhu nhược vừa ủy khuất này liền biết nàng ở chỗ Thẩm Huyền nhất định đã chịu không ít khổ. Bà mau chóng tính toán trong đầu nhưng khuôn mặt lại không chút biểu cảm mà chỉ dựa vào bàn, tay vân vê chuỗi hạt châu như đang suy nghĩ mông lung, hỏi: "Trường Ninh con thật sự muốn rời khỏi Đông Xưởng sao?"
Quả nhiên những lời này đã tới!
Tiêu Trường Ninh vô cùng sáng suốt, biết rõ thái hậu đây là đang muốn thử chính mình.
"Điều đó là tất nhiên! Đông Xưởng khắp nơi đều là sói, đám hoạn quan âm độc đó giết người không chớp mắt. Con chỉ là một nữ tử nhu nhược, ở nơi thị phi đó có thể sống được mấy ngày chứ!"
Tiêu Trường Ninh nghẹn lời, nhắc đến việc đau lòng thì nước mắt lại rơi như mưa, nàng thút thít nói: "Huống hồ trong mắt Thẩm Huyền con chỉ là gian tế được Thái hậu phái đến, không chừng ngày nào đó hắn lại đem con ra giết cho hả giận....Nếu mẫu phi con còn sống, con cũng không đến mức phải lưu lạc như bây giờ."
"Khắp nơi đều là sói." Lương thái hậu nghiền ngẫm lời nàng, chợt thu lại ý cười, bà ngồi dậy, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn thẳng Tiêu Trường Ninh: "Nếu con không muốn bị sói cắn đứt yết hầu thì chỉ còn một biện pháp."
Tiêu Trường Ninh hít cái mũi: "Biện pháp gì?"
Môi đỏ diễm lệ của Lương thái hậu khẽ mở, gằn từng chữ: "Đánh đòn phủ đầu, giết hắn."
Tiêu Trường Ninh giống như bị dọa sợ, đột nhiên đứng dậy liên tục lắc đầu nói: "Không được không được! Ngài biết Thẩm Huyền có bao nhiêu đáng sợ không! Thân thủ của hắn rất tốt, ngay cả chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Hoắc Chất cũng không phải đối thủ của hắn. Huống hồ hắn còn nuôi dưỡng rất nhiều thủ hạ giết người không chớp mắt ở Đông Xưởng! Việc các người làm không được thì bổn cung đến tay trói gà cũng không chặt càng không thể làm được!"
"Con có thể làm được, cũng chỉ có con mới có thể làm." Lương thái hậu liếc mắt sang Ngọc Khấu ra hiệu.
Ngọc Khấu hiểu ý, cúi đầu lui ra, tiện thể đóng cửa phòng.
Lư hương đang đốt, trong phòng u ám và tĩnh lặng, dường như không khí cũng trở nên nặng nề hơn khiến người ta hô hấp không thông.
"Phòng bị của Đông Xưởng chật như nêm cối, người ngoài rất khó công phá, chỉ có làm họ tan rã từ nội bộ mới là thượng sách." Lương thái hậu cầm chuỗi phật châu đứng lên, bộ trường bào màu tím sậm uốn lượn rũ xuống đất, bà nhìn Tiêu Trường Ninh chăm chú nói: "Con là người duy nhất có thể đến gần bọn họ, tiếp cận người của Thẩm huyền."
"Thẩm Huyền vẫn chưa buông bỏ phòng bị với con."
"Vậy thì nghĩ mọi cách làm hắn buông bỏ phòng bị với con đi."
"Nhưng mà.....nhưng mà Thẩm Huyền là hoạn quan lại không gần nữ sắc, từ sau tân hôn chúng con vẫn luôn ở riêng, cũng không hòa thuận."
"Trường Ninh, sắc đẹp của con được truyền thừa từ chính mẫu thân của con, nhưng so với mẫu thân con lại càng tốt hơn."
Lương thái hậu duỗi ngón tay đeo hộ giáp* nhẹ nhàng mơn trớn mặt Tiêu Trường Ninh, mang theo một trận hơi thở run rẩy. Bà nói: "Con biết không Trường Ninh, bộ dạng xinh đẹp như hoa của con khiến người khác yêu mến cỡ nào. Chỉ cần con muốn, đến cả Thẩm Huyền cũng không ngăn cản được."
*Hộ giáp: Nhẫn móng tay còn được gọi là "móng tay giả" hay "hộ giáp". Nó đã xuất hiện rất lâu, từ tận thời Chiến quốc. Người ta chế ra "hộ giáp" với mục đích đơn thuần ban đầu là bảo vệ phần móng tay dài. Hộ giáp trở thành thứ phụ kiện biểu trưng cho vẻ đẹp và quyền lực của các bậc cao cao tại thượng, là phục sức không thể thiếu của phái nữ.
Tiêu Trường Ninh khẽ run, nàng nghiêng đầu tránh ngón tay lạnh băng của Lương thái hậu. Một giọt nước mắt lướt qua, thấm ướt lông mi: "Bổn cung không phải đến để lựa chọn đúng không?"
"Đúng vậy." Lương thái hậu nói: "Nếu Thẩm Huyền còn sống, con cùng hoàng đế sẽ phải chết. Chỉ có duy nhất một cơ hội cho con sống sót là trợ giúp ai gia thanh trừ kẻ gian, giết chết kẻ đứng đầu là Thẩm Huyền."
"Người đã sớm lên kế hoạch tất cả....."
Khuôn mặt Tiêu Trường Ninh vẫn hiện lên sự sợ hãi và do dự, nàng lui về sau một bước, mắt hồng lên nói: "Bổn cung đánh không lại hắn, trận này vốn dĩ không có cơ hội chiến thắng."
"Không thử một chút thì sao biết không có phần thắng được."
Nói xong Lương thái hậu móc ra từ trong tay áo một cái bình ngọc nhỏ, đưa cho Tiêu Trường Ninh: "Đây là độc ai gia phải phí số tiền lớn mới có được. Chỉ cần một nửa bình đã có thể lấy đi tính mạng một người, tình trạng độc phát lại giống bị phong hàn, thuốc và kim châm cũng không thể cứu được. Lúc chết cũng tương tự như bị mắc bệnh phong hàn nặng, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không nghi ngờ hắn bị độc chết. Con chỉ cần tìm cơ hội hạ độc vào thức ăn của Thẩm Huyền thì tất cả cực khổ lập tức chấm dứt."
Ánh mắt Tiêu Trường Ninh lóe lên, khuôn