Thẩm Huyền chậm rãi đi tới, chó mực lớn một tấc cũng không rời đi theo phía sau hắn. Một người một chó dưới ánh mặt trời tản ra từng tia nguy hiểm.
Tiêu Trường Ninh đem mu bàn tay giấu trong tay áo, năm ngón tay khẩn trương nắm chặt bình độc như muốn đem bình sứ mỏng manh này bóp nát. Tiết trời cuối thu nhưng sau lưng nàng đã toát ra một thân mồ hôi lạnh.
"Thần Thẩm Huyền, bái kiến bệ hạ." Tuổi Thẩm Huyền lớn hơn Tiêu Hoàn lại phụng chỉ phụ chính* giữ chức đề đốc Đông Xưởng nên không phải hành lễ lớn. Hắn chỉ quỳ một chân ôm quyền. Đến khi được Tiêu Hoàn cho phép hắn mới đứng dậy, ánh mắt sâu không lường được dừng trên người Tiêu Trường Ninh, hắn khẽ gật đầu: "Trưởng công chúa điện hạ."
*Phụ chính: Giúp đỡ việc nước. Nói về quan đại thần cầm quyền khi vua còn quá nhỏ.
Việc này chỉ xem như chào hỏi, tuy lễ độ nhưng lại rất lạnh nhạt.
Lòng bàn tay Tiêu Trường Ninh bắt đầu ra mồ hôi, lắp bắp nói: "Phò...phò mã...tại sao tiến cung lại không thông báo một tiếng...."
Thẩm Huyền đứng thẳng người, thân hình cao lớn tạo nên cảm giác áp bức, dường như muốn nuốt chửng Tiêu Trường Ninh. Hắn nói: "Thần có việc nên mới đi ngang qua đây, tiện đường muốn đón trưởng công chúa hồi phủ. Chuyện nhỏ như vậy cần gì phải quấy nhiễu bệ hạ và điện hạ chứ?"
"Nếu vậy vì....vì sao vào cung lại mang theo con chó hung dữ này? Nếu Ngự Sử Đài nhìn thấy lại...lại buộc tội đề đốc đấy." Tiêu Hoàn từ nhỏ đã sợ chó, hắn nơm nớp lo sợ nhìn con chó đen đang ngồi xổm bên cạnh Thẩm Huyền, đến lời nói cũng không lưu loát.
Thẩm Huyền hơi nâng mắt, hàng chân mày rậm rạp dưới mũ ô sa càng tôn lên nét anh tuấn: "Bệ hạ có điều không biết, loài chó có khứu giác rất nhạy, có thể phát hiện nguy hiểm từ những người bình thường."
Vừa dứt lời chó mực đột nhiên kêu một tiếng, đôi mắt xanh đen khóa chặt trên người Tiêu Trường Ninh.
Tiêu Trường Ninh vốn đang chột dạ, nhịn không được lui về sau một bước. Con chó mực kia cũng chậm rãi đứng dậy, tiến gần về phía nàng.
Nó vòng quanh Tiêu Trường Ninh một vòng. Cái mũi nhanh nhạy ngửi cổ tay áo nàng giống lại như phát hiện ra điều gì, nhe hàm răng sắc nhọn ra rồi hướng về phía nàng sủa vài tiếng.
Tiêu Trường Ninh phát run.
Tiêu Hoàn cũng sợ sự việc giấu độc sẽ bị bại lộ, không khỏi lo lắng, cố gắng phân tán sự chú ý của Thẩm Huyền: "Thẩm Huyền ái khanh, trẫm sợ chó, ngươi... ngươi mau đưa nó đi đi!"
Mi mắt Thẩm Huyền vừa nhíu lại đã thực nhanh giãn ra. Bộ dáng hắn ung dung hơi nhăn mày nói: "Bệ hạ đừng sợ, thần đã nuôi dưỡng con chó này ba năm nên nó rất hiểu tính người. Nếu không có chuyện gì thì sẽ không sủa." Đang nói, hắn khựng lại, ánh mắt trở nên sắc bén: "Trừ khi phát hiện được người khả nghi hay vật nguy hiểm....ví dụ như độc dược?"
Tiêu Trường Ninh bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán! Nàng muốn bỏ chạy nhưng hai chân lại nặng như chì, không thể nhúc nhích.
Nàng nhìn qua Tiêu Hoàn, hắn cũng đang hoảng hốt, có điều vẫn cố giữ sắc mặt mạnh mẽ và bình thản.
Thẩm Huyền vỗ đầu chó mực như đang trấn an, ra hiệu nó tạm thời đừng vội. Hắn nhếch môi, hứng thú nhìn tiểu kiều thê của mình: "Trên người trưởng công chúa giấu thứ gì vậy?"
Tiêu Trường Ninh cắn môi, bình độc trong tay không có chỗ giấu. Chỉ cần Thẩm Huyền túm tay nàng, thì bí mật của nàng và Thái hậu xem như bại lộ.
Tuy rằng việc nàng đồng ý thái hậu chỉ là kế sách tạm thời, chưa ngốc đến mức bị thái hậu dắt mũi. Nhưng nàng vẫn chưa kịp xử lí bình độc này thì đã bị Thẩm Huyền tra tới.....Đông Xưởng từ trước giờ vẫn luôn thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, chắc chắc sẽ không cho nàng cơ hội giải thích. Nếu tra tới thì dù cho nàng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Việc sống còn này chỉ trong một cái chớp mắt, đầu óc Tiêu Trường Ninh trống rỗng.
Trong lúc nàng đang do dự có nên thú nhận hay không thì Thẩm Huyền lại vươn tay ra, nắm lấy tay phải đang giấu sau người của Tiêu Trường Ninh...
Xong rồi!
Tiêu Trường Ninh nhắm mắt, vội vàng nói: "Không phải như thế! Bổn cung không có!"
"Tại sao trưởng công chúa lại vội vàng như vậy?" Thẩm Huyền cười nhẹ.
Hắn tới gần nàng, bộ ngực rộng lớn gần như chạm vào cơ thể nàng.
Hô hấp của Tiêu Trường Ninh dừng lại, Thẩm Huyền duỗi tay nhẹ nhàng lấy đi một chiếc lá rụng dính vào ống tay áo của nàng: "Thần chỉ muốn lấy chiếc lá khô trên tay áo điện hạ thôi."
Thẩm Huyền lui về sau một bước, cầm lá hạnh vàng ở ngón trỏ và ngón cái, nhẹ dùng lực, lá khô lập tức hóa thành bột vụn rồi bay theo gió.
Đôi mắt hắn vừa sắc bén vừa thâm thúy, lại mang theo ý cười ôn nhu,