Thấy đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh gì, Vu Thanh cũng không kiên nhẫn, vốn dĩ việc quay cảnh đó nhiều lần khiến cô bực bội, hiện tại thái độ của Ôn Tử Tân càng khiến cô khó chịu hơn.
Sắc mặt cô lập tức lạnh đi, ngữ khí tựa hồ như tảng băng trôi:
"Tôi sẽ tức giận nếu anh không nói nữa!"
Âm điệu cuối còn hơi hơi cao chút, điều này cho thấy sự thiếu kiên nhẫn của cô lúc này.
Ôn Tử Tân lập tức mở ra đôi môi đang mím chặt, cảm xúc không vui cũng bị quét sạch, lời anh thốt ra cũng khiến người ta cảm thấy anh rất nghiêm túc:
"Tôi sẽ mở cửa cho anh ta."
Vẻ mặt Vu Thanh dịu đi một chút, vừa định nói lời tạm biệt rồi cúp máy.
Vào lúc này, thanh âm Ôn Tử Tân lại từ bên kia điện thoại truyền đến, so với ngữ khí lúc trước có chút lấy lòng:
"Tôi đã nói rồi, đừng tức giận."
Lời nói của anh khiến cho dấu vết giận dữ cuối cùng của Vu Thanh đều bị tiêu diệt như thể bị nước dập tắt, vài sợi sương khói hồng nhạt bay ra từ đó, khiến cô không tự chủ gợi lên khóe miệng, nhưng giọng điệu vẫn ra vẻ đông cứng:
"Đã biết, tôi cúp máy đây."
Ôn Tử Tân đáng thương vô cùng kêu một tiếng "Ừ", nhưng đột nhiên nhớ ra việc giả vờ đáng thương dường như không có tác dụng gì với cô, anh liền thu liễm giọng nói ủy khuất, nhẹ giọng nói: "Về sớm đi."
Vu Thanh ngẩn người, tựa hồ cảm thấy những lời này có chút xa lạ, nhất thời không phản ứng kịp.
Rốt cuộc, sau khi cô tốt nghiệp cấp ba rồi chuyển ra khỏi nhà, nên không còn ai để quản thúc cô nữa.
Bởi vậy, mặc kệ hôm nay cô ăn cơm hay không, có về nhà hay không đều không có người để ý.
Thậm chí nếu có ngày cô gặp bất trắc thì có lẽ cũng sẽ không có người biết.
Sau một thời gian dài cô độc, trái tim cả người từ từ đóng băng.
Giống như bị chọc vào vết sẹo sâu nhất trong đáy lòng, Vu Thanh hốc mắt hơi hơi đỏ lên, ách giọng nói nói:
"Biết rồi, quay xong cảnh này tôi sẽ về, nếu anh nhàm chán thì xem TV đi."
Thế gian sự vật muôn vàn, chỉ có Vu Thanh mới có thể khiến anh quan tâm như vậy,
Cũng chỉ có cô, có thể khiến anh quan tâm như vậy,
Cho nên anh sao có thể không phát hiện thanh âm của cô trong chốc lát trở nên trầm thấp khàn khàn, thậm chí mang theo điểm nghẹn ngào không thể che giấu được.
Bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Ôn Tử Tân dần dần siết chặt, ngữ khí như lâm vào đại địch: "Làm sao vậy?"
Vu Thanh cúi đầu, dùng thìa dùng một lần chọc vào hộp cơm hộp do đoàn làm phim phân phát, khi ngước mắt lên, lệ ý trong mắt sớm đã tan đi, cô cười nhẹ ra tiếng, trêu chọc nói: "Cái gì làm sao vậy? Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng trở về."
Ôn Tử Tân bướng bỉnh lặp lại nói: "Em làm sao vậy?"
Vu Thanh "Ngao ô" một chút ăn một mồm cơm to, bởi vì để lâu nên có chút cứng, thậm chí còn cắn một cục đá nho nhỏ, phát ra "Ca ——" một tiếng, khiến hàm răng cô tê dại:
"Tôi thực sự không có gì...!Tôi không biết anh đang hỏi cái gì."
"Vu Thanh."
Ôn Tử Tân bỗng nhiên thở dài, ngữ khí tựa hồ có chút mất mát, nhưng hình như là ảo giác của cô.
"Em không cần phải che giấu bất cứ điều gì trước mặt tôi"
Tốc độ nói của anh trở nên rất chậm rất chậm, như thể anh bật ra từng chữ từ kẽ hở giữa hai hàm răng của mình:
"Hy vọng, khi em trở về có thể nói cho tôi."
Nhưng trên thực tế, Vu Thanh rất rõ ràng, tốc độ nói của anh vẫn như thường.
Chỉ vì một câu nói ngắn gọn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bị cô nhai kỹ lặp đi lặp lại tới tới lui lui.
Đến cuối cùng, bị chặn ngay cuống họng, chóp mũi đột nhiên đau nhức khiến cô chỉ có thể thờ ơ đáp lại.
Tấm màng ngụy trang bằng nụ cười bảo vệ cô nhưng khi trước mặt anh thì quân lính tan rã.
Nhưng Ôn Tử Tân không lo lắng vì thái độ có lệ của cô, ngược lại trong lòng buông lỏng, giọng nói truyền qua tai nghe vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Đừng buồn chứ?"
Vu Thanh gật gật đầu, nhanh chóng phản ứng lại đây là một cuộc gọi, căn bản anh nhìn không thấy, không đợi cô nói chuyện, Ôn Tử Tân lại lần thứ hai mở miệng:
"Khóc trước mặt tôi, mới có thể sẽ khiến em khóc rất có cảm giác thành tựu."
Lời này làm Vu Thanh có chút nghi hoặc, hơi ẩm trong mắt ít đi, cô ho hai lần rồi hắng giọng nói: "Vì cái gì?"
"Bởi vì tôi sẽ rất đau lòng,"
Ôn Tử Tân ngữ khí rất đông cứng, thậm chí làm người ta cảm thấy anh không mang nửa phần cảm tình, giống như ứng phó
"Cho nên, so với em tôi sẽ càng thêm khổ sở."
Nhưng chỉ cần ghe cẩn thận là có thể nghe ra hàm ý trong đó, có một tình yêu sâu đậm không bao giờ dừng lại.
"Nếu tôi kém hơn em, có thể khiến tôi mong chờ một cuộc sống tương lai của mình một chút không."
Vu Thanh nóng nảy, không hiểu ý anh mà nói:
"Tại sao anh lại kém hơn tôi..."
Lần đầu tiên Ôn Tử Tân đánh gãy lời nói cô, hai tròng mắt sáng ngời, giống như biển rộng không hề gợn sóng, phản chiếu những vì sao trên bầu trời:
"Nếu từ nay về sau trong cuộc đời của anh có thêm em, có thể làm em nối tiếp nhật tử xuống hay không, không có tuyệt vọng như vậy."
Tuy rằng anh đang hỏi cô, nhưng trong lời nói anh rất chắc chắn, lại rõ ràng khó có thể bỏ qua.
Những lời này, cả đời Vu Thanh, đều sẽ không quên.
*
Vu Thanh hơi thở đột nhiên ngừng lại như có người bóp cổ của cô, nhưng ngay sau đó, cô lại chậm rãi thở ra một hơi, nhưng không trả lời mà lảng tránh nói lại câu trước:
"Tạo sao anh muốn kém hơn tôi để chờ mong cuộc sống tương lai?"
Ôn Tử Tân cười, trong giọng nói nghiêm túc cũng lập tức biến mất:
"Nói như vậy, em không phải là người thảm nhất trên thế giới này."
Nghe thấy câu trả lời bất ngờ, Vu Thanh ngẩn ra một chút, ngay sau đó bật cười:
"Phốc —— tôi vốn dĩ không phải là người thảm nhất, trên thế giới này quá nhiều chuyện không như ý, tôi sao, cũng được tính là sống hạnh phúc ở bên trong bọn họ"
Thanh âm nghi hoặc Ôn Tử Tân từ đầu dây bên kia, cũng bởi vậy Vu Thanh liên tưởng đến bộ dáng