Sau khi anh nói câu đó, video liền truyền phát tin xong.
Vu Thanh dại ra ấn nút back, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Sau đó, cô nghĩ nghĩ, cắn môi điểm tiến bình luận nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy có cái bình luận nói cái này không phải là bản hoàn chỉnh, hơn nữa còn có cả đường link.
Nhìn đến cái này, Vu Thanh hít hít cái mũi, giãy giụa một lúc, vẫn quyết định bấm vào xem thử.
Cái video này dài hơn đoạn vừa rồi vài phút, Vu Thanh không muốn lại nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm kia của Ôn Trạc khi nghe được tên mình, liền trực tiếp kéo thanh tiến độ đến nơi vừa thấy, lo lắng đề phòng nhìn chằm chằm Ôn Trạc.
Có phóng viên đem microphone cao chút, phóng tới bên môi Ôn Trạc: "Có cư dân mạng nhảy ra đoạn ngắn quay chụp được phim truyền hình của anh và Vu Thanh tiểu thư vào hai năm trước, xin hỏi hai người có quan hệ gì sao?"
Nghe được lời này, trong mắt người đàn ông mang theo điểm trêu chọc, "Cùng nhau chụp diễn phải có quan hệ sao?"
Vừa dứt lời, một phóng viên khác liền lập tức giành trước hỏi: "Hai năm trước trên Weibo có tuôn ra nam thần ngôi sao nhỏ là anh sao?"
Biểu tình Ôn Trạc rốt cuộc có điểm mất tự nhiên, bên môi tươi cười dần dần liễm khởi.
Nhưng ngay sau đó, anh liền giơ đầu lên, nhìn thẳng vào phương hướng màn ảnh, như là xuyên thấu qua nhìn thấy những thứ khác, nhẹ nhàng hộc ra hai chữ, "Là tôi"
Đám người chung quanh truyền đến hơi mang tiếng hô kinh ngạc, một chút che đậy lời nói kế tiếp Ôn Trạc, trong nháy mắt, hoàn cảnh trong video có chút ầm ĩ, nhưng Vu Thanh vẫn nghe được rõ ràng lời anh nói.
Tiếng cười anh mang theo điểm lạnh lẽo, so với dùng từ phía chính thức vừa rồi, lời này rõ ràng mang theo chút cảm xúc cá nhân.
"Nhưng tôi ghét nhất người khác gọi tôi như vậy."
Cảnh tượng yên lặng trong chốc lát, những người xung quanh dường như vẫn chưa có phản ứng gì.
Nhưng vào lúc này, Ôn Trạc lần thứ hai mở miệng, ngữ khí mềm xuống, nói giỡn: "Mọi người có thể gọi tôi là nam thần tiểu Trạc Trạc."
Bên tai Vu Thanh như có cái gì đó nổ tung, cái gì cũng nghe không vào, thanh âm "Ầm vang ——"ở trong lòng cô không ngừng quanh quẩn.
Cô đột nhiên đứng lên, mở cửa phòng, hồng con mắt đi ra huyền quan.
Anh ghét nhất người khác gọi anh như vậy.
Có phải bởi vì, tên này là do cô đặt cho anh?
Đặng Chi Tư vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy hành động của cô, hít một hơi thật sâu, kiềm chế tính tình hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Nghe được thanh âm của cô ấy, bước chân Vu Thanh ngừng lại, quay đầu lại xem cô ấy, ngữ khí không kích động như trong tưởng tượng, mà là bình tĩnh dị thường: "Người đại diện của Ôn Trạc có liên lạc được không?"
"Tôi không liên hệ được.".
Truyện Thám Hiểm
Vu Thanh lập tức bạo phát ra, thanh tuyến trở nên sắc nhọn đáng sợ, tựa hồ tuyệt vọng tới cực điểm: "Cô vì cái gì không! Tôi đều nghe cô! Tiết mục gì đó tôi đều làm! Cô kêu tôi đừng đi công ty tìm anh ta tôi cũng không tìm! Cô vì cái gì không liên hệ được!"
"Cô hỏi tôi vì cái gì?"
Biểu tình Đặng Chi Tư lạnh xuống dưới, "Tôi mang nhiều nghệ sĩ như vậy, trước nay chưa thấy qua cái nghệ sĩ nào khó làm như cô, tiết mục không phải công tác của cô hay sao? Cái gì kêu nghe tôi hả?"
Vu Thanh trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay che mặt lại, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra, bả vai theo khóc thút thít nhất trừu nhất trừu, nhưng không phát một tiếng động.
"Chờ trên mạng một mảnh thanh âm chửi rủa, còn không phải công việc quan trọng tới xử lý!"
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Đặng Chi Tư có chút đau lòng, nhưng vẫn cắn răng mắng, "Không cần cô tới giải quyết cảm tình liền không phải chuyện của cô phải không?!"
Vu Thanh bắt tay thả xuống, nước mắt ràn rụa, khẩn cầu nói: "Cô giúp tôi liên hệ đi......!Cầu cô......"
Đặng Chi Tư bực bội gãi gãi đầu, tựa hồ tự hỏi cái gì, cuối cùng là buông lỏng miệng: "Thành giao, tôi giúp cô liên hệ.
Điều kiện duy nhất là cô ngàn vạn đừng để phóng viên chụp được."
Vu Thanh gật gật đầu, đôi mắt lập tức liền sáng lên, "Có thể gặp nhau không?"
"Tận lực đi"
Đặng Chi Tư trừng mắt nhìn liếc mắt cô một cái, "Dù sao nếu cô có chuyện muốn nói rõ ràng với anh ta thì nhanh chóng nói đi, đừng có còn bộ dáng một bộ khóc sướt mướt như vậy, không hợp với hình tượng mỹ nhân lạnh lùng của cô chút nào."
Nghe vậy, Vu Thanh vội vàng đem nước mắt trên mặt lau khô, lộ ra cái tươi cười, cảm kích nhìn về phía Đặng Chi Tư.
*
Ngày hôm đó, sau khi Vu Thanh thu xong tiết mục, Đặng Chi Tư từ phía sau cô đưa cho cô một chai nước, rồi sau đó nói: "Ôn Trạc đang ở lều ghi hình cách vách, hiện tại phỏng chừng cũng thu xong rồi, cô có thể đi phòng hóa trang tìm anh ta, tôi đã nói chuyện với người đại diện của anh ta rồi, không có những người khác."
Nghe thế ngoài ý muốn nói, biểu tình Vu Thanh ngây dại, trực tiếp chạy đi không thèm lấy nước.
Đặng Chi Tư từ phía sau gọi cô, "Không phải hướng đó! Hướng này!"
Vu Thanh đột nhiên dừng chân lại, xoay người chạy về hướng Đặng Chi Tư chỉ chỉ, trái tim không biết là bởi vì là chạy vội hay là cái khác gì, kịch liệt mà lại nhanh chóng nhảy lên lên.
Rốt cuộc bước đến một cánh cửa, trên đó có dán một mảnh giấy a4, ghi: phòng hóa trang của Ôn Trạc
Tất cả những cảm xúc khẩn trương tại đây một khắc toàn bộ nảy lên trong lòng, Vu Thanh đứng tại chỗ sau một lúc lâu, mới cắn răng, dùng đốt ngón tay gõ cửa.
Bên trong không có phản ứng, Vu Thanh liền lần thứ hai lại gõ cửa ba lần.
Lần này cuối cùng truyền đến thanh âm thanh nhuận của người đàn ông, hơi mang điểm khàn khàn, nghe tới có chút mỏi mệt:
"Trực tiếp vào đi, không cần gõ cửa."
Trái tim Vu Thanh dường như là nháy mắt nhắc tới chỗ cổ họng,, có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng, đâm vào hốc mắt cô bắt đầu phiếm hồng.
Cô cắn môi, vặn nắm then cửa, chậm rãi đẩy cửa.
Ôn