Đây là lần đầu tiên Ôn Tử Tân nói nhiều trước mặt cô như vậy.
Anh vốn là một người chất phác kiệm lời, sẽ rất khó để anh ép buộc mình phải nói nhiều điều như vậy.
Vu Thanh nước mắt dần dần ngưng đọng dưới giọng nói của anh, lại càng thêm khổ sở, cổ họng nghẹn ngào nói:
"Vậy anh đừng bởi vì có nhiều người thích anh mà thay lòng đổi dạ."
Ôn Tử Tân cười, xoa đầu cô, nghiêm trang đáp: "Được.".
truyện xuyên nhanh
Nghe được anh đáp lại, Vu Thanh hít hít cái mũi, dùng đầu ngón tay chọc chọc kịch bản trong tay anh, dặn dò nói:
"Anh học thuộc lời thoại đi, chốc lát tôi lại kiểm tra, diễn không tốt tôi liền đánh anh."
Ôn Tử Tân gật gật đầu, nghiêm túc nhìn nội dung trên kịch bản.
Vu Thanh quay đầu đi về hướng tiệm cắt tóc, bởi vì nước mắt trôi đi lớp trang điểm, cho nên phải làm lại.
Trước khi đi vào, cô có chút không yên tâm nhìn anh một cái, thấy anh vẫn đang xem kịch bản tại chỗ, lông mày anh khí hơi hơi nhăn lại, nội dung bên trong tựa hồ có chút khó hiểu.
Cô nhịn không được cười lên tiếng, rốt cuộc buông tâm, đi vào tiệm cắt tóc.
Khi cô lại đi ra, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ quay, cô đi đến bên cạnh Ôn Tử Tân, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Có điều gì không hiểu sao?"
Ôn Tử Tân mày vẫn như cũ nhíu chặt, nhìn thấy cô, hơi hơi giãn ra: "Không có, tôi chỉ nghĩ có vài chỗ không hợp lý thôi."
Vu Thanh sửng sốt, nghiêng người nhìn tờ giấy trong tay anh, kỳ quái hỏi: "Không hợp lý ở chỗ nào? "
Ôn Tử Tân chỉ vào câu nói cuối cùng kia —— bạn trai của Mộ Mộ yêu cầu bà chủ cắt tóc thật đẹp cho Mộ Mộ, cũng không trách cứ bà chủ, thanh toán tiền rồi bỏ đi.
Vu Thanh nhìn vài lần, rốt cuộc nhịn không được: "Không sao đâu! Chỗ nào không hợp lý?"
"Nếu là người khác làm việc gì đó khiến cho em khóc"
Ôn Tử Tân biểu tình lạnh xuống dưới, khóe miệng cứng còng, giấy trong tay bị anh tạo thành một đoàn, cười lạnh thanh, "À."
Vu Thanh toàn thân run run, rút cục giấy trong tay anh, sau khi vuốt phẳng thả lại trong tay của anh:
"Anh đừng động......!cứ theo diễn bên trên đi."
Vừa lúc nghe được phó đạo diễn kêu cô, Vu Thanh liền lôi cổ tay Ôn Tử Tân đi qua, khi cô bỏ cổ tay ra, khiến Ôn Tử Tân mất mát sờ sờ lên cổ tay mình, cảm thụ dư vị mềm ấm.
"Vu Thanh, bộ phận muốn chụp cô! Để bạn cô chuẩn bị một chút đi!"
Vu Thanh gật gật đầu, quay đầu chỉ vào một phương hướng, dặn dò Ôn Tử Tân:
"Tôi đi quay trước, chốc lát nữa anh xem chỉ thị của trợ lý nha, thời điểm anh ta ra hiệu khi nào có thể lên sàn thì anh đi vào từ cánh cửa này, sau đó bắt đầu diễn, biết không?"
Ôn Tử Tân khẽ thở dài, xoa xoa nàng đầu: "Đừng lo lắng."
Vu Thanh bất mãn kéo tay anh ra, bảo vệ đầu mình: "Đừng xoa, tóc giả sẽ rối tung ấy!"
Vừa nghe đạo diễn hô to một tiếng: "!" Vu Thanh đóng vai Mộ Mộ đi vào tiệm cắt tóc.
Tiệm cắt tóc tuy nhỏ, nhưng được trang trí trong không gian thoải mái, nhìn tổng thể trông sáng sủa, gọn gàng nhưng không hề thấp kém.
Bên trong chỉ có một mình bà chủ, chỉ vị trí cho Mộ Mộ, chờ cô ngồi xuống, dùng ngón tay áp sát tóc cô rồi hỏi: "Muốn gội đầu? Hay muốn cắt tóc?"
Mộ Mộ nhấp môi cười cười: "Không cần gội đâu, chỉ cần tỉa chút đuôi tóc cho em là được, tại cái tóc chẻ ngọn quá."
Bà chủ gật gật đầu, không nói chuyện, cầm lấy lược cùng kéo nghịch ngợm trên đầu cô.
Bởi vì bà chủ đem toàn bộ đầu tóc của Mộ Mộ ra sau lưng để cắt, cho nên cô không biết trông như thế nào, ẩn ẩn cảm giác giống như bị cắt ngắn, trong lòng cô sốt ruột, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Chị cắt ngắn tóc của em sao?"
Bà chủ cũng lập tức phản ứng lại, lập tức thu tay, biểu tình tràn đầy kinh hoảng, lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi! Tôi, tôi......"
Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, trong lòng Mộ Mộ căng thẳng, trực tiếp đem mảnh vải quấn quanh người xuống, theo động tác cô, cô cũng thấy được nửa bên tóc của mình đã dài hơn vai một chút.
Cô trực tiếp khóc, nước mắt giống hạt châu không ngừng lăn xuống, hoàn toàn không để ý đến lời xin lỗi của bà chủ bên cạnh, trực tiếp lấy điện thoại trong túi ra bấm gọi cho bạn trai.
"Anh mau tới đây......!Em đang ở tiệm cắt tóc bên ngoài trường học."
"Ô ô ô, tóc của em bị cắt hết rồi..."
"Có việc! Anh nhanh lại đây đi!"
Mộ Mộ rống một tiếng lớn qua điện thoại, khóc đến càng dữ.
Bà chủ một bên luống cuống tay chân đưa khăn giấy cho cô, sốt ruột nói:
"Thực xin lỗi, em đừng khóc......!Chị có thể bồi thường, thật sự......!Thực xin lỗi."
Mộ Mộ hoàn toàn không để ý tới cô ấy, chỉ đứng một mình khóc.
Lúc này, trợ lý từ ngoài cửa làm động tác với Ôn Tử Tân, ý bảo anh có thể lên sàn.
Ôn Tử Tân gật gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm ban đầu trở nên sốt ruột, lực đẩy cửa thậm chí khiến người ta cảm thấy anh có chút lỗ mãng.
Vừa bước vào, anh đã đi đến bên cạnh Mộ Mộ, dùng ngón tay cái lau nước mắt trên mặt cho cô, trong mắt tràn đầy đau lòng:
"Làm sao vậy? Khóc thành như này......!khóc nữa thì thiếu nước mà chết đấy, ai làm bạn gái anh tức giận này?"
Mộ Mộ hoàn toàn không để ý đến lời đùa bỡn của anh, khóc lóc đem đầu tóc cho anh xem:
" Nhìn tóc của em xem! Ô ô ô! Xấu chết!"
"Chỗ nào xấu? Em lại mắng người ta thì anh sẽ tức giận đấy!"
Nghe được anh nói, tiếng khóc Mộ Mộ hơi chút thấp chút, nhưng vẫn thút tha thút thít: "Không phải anh nói thích bộ dáng tóc dài của em sao?"
"Thích tóc dài của em, nhưng không có nghĩa là chỉ thích dài tóc của em"
Nói xong lúc sau, anh cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ cái trán của cô, dỗ nói: "Đừng khóc, Ừ?"
Cuối cùng nghe được một tiếng giòn ở bên lỗ tai, những lời này không có trong kịch bản, là do Ôn Tử Tân thêm vào để phát huy thêm, nhưng hiệu quả không tồi, đạo diễn vừa lòng gật gật đầu.
Nhìn đến cái mũi hút hít của Mộ Mộ, tiếng khóc dần dần ngừng lại, bạn trai mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền kéo cô ngồi xuống ghế.
Rồi sau đó quay đầu nhìn về phía bà chủ, biểu tình hoàn toàn lạnh xuống, khác hẳn với sự nhu tình mật ý khi nói chuyện với Mộ Mộ, anh nhẹ giọng đối với bà chủ:
"Cắt tóc theo độ