Lê Đình Mẫn tung mình vọt tới, chém liền ba chiêu, theo ba hướng tấn công trái, phải và chính diện nhắm đánh Võ Thiện Nhân.
Kiếm quang trùng trùng điệp điệp, khí thế thật kinh người!
“Ầm… Ầm…”
Võ Thiện Nhân vốn đã sớm cảnh giác, thấy đối phương vừa manh động thì cười lạnh.
Trong mắt hắn, Lê Đình Mẫn dù tu vi Tướng Cấp sơ kỳ nhưng căn bản chỉ như con ngoé con, muốn bóp cổ lúc nào chả được.
Bởi vậy, Võ Thiện Nhân chẳng thèm né tránh, thân hình đứng nguyên xi tại chỗ, đồng thời chân linh khí trong đan điền cấp tốc chuyển hoá thành linh lực, không chút sợ hãi vươn tay đấm đại ba cú.
“Phanh.”
“Phanh.”
“Phanh.”
Ngay lập tức, lấy Võ Thiện Nhân làm trung tâm, một luồng linh lực hùng hậu ào ào đổ ra, theo hình dẻ quạt quét thẳng về phía trước.
Khoảng cách đôi bên là rất gần, chỉ trong nháy mắt, kiếm quang và quyền phong va chạm.
“Bùng!”
“Bùng!”
“Bùng!”
Ba đạo công kích của Lê Đình Mẫn nhanh chóng bị bẻ gãy, càng ngạc nhiên hơn, quyền phong vẫn chưa tiêu tán, tiếp tục bắn thẳng tới phía trước.
Cảm nhận sự ba động năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong quyền phong, Lê Đình Mẫn hoảng hồn: “Hắn chỉ là Tướng Cấp sơ kỳ, tại sao linh lực của hắn lại mạnh như vậy chứ?”
Không cần biết tổn hao bao nhiêu tinh lực, Lê Đình Mẫn dứt khoát chém thêm một kiếm nữa.
“Phách!”
Phía bên kia, Võ Thiện Nhân cũng không đứng yên chờ đợi, bỗng thấy hắn lôi từ trong người ra một cục gạch màu vàng, chính là kiện linh bảo Hoàng Kim Chuyên.
Khẽ liếc nhìn Lê Đình Mẫn, trong lòng Võ Thiện Nhân cười nham nhở: “Hừ! Xem ta ra tay đây! Ném vỡ mặt ngươi luôn!”
Tay phải hắn cầm chắc Hoàng Kim Chuyên đưa về sau tạo thế lấy đà, rồi bất ngờ ném một cái thật mạnh, thông qua tinh thần lực khống chế quỹ đạo bay của Hoàng Kim Chuyên.
“Vù vù…”
Tuy có chút chật vật nhưng cuối cùng cũng hoá giải được quyền phong, Lê Đình Mẫn còn chưa kịp thở dốc thì lại phát hiện có một vật thể hình thù kỳ lạ phóng tới vị trí của mình.
Tình huống bất ngờ khiến hắn luống cuống tay chân, vội vàng biến ảo kiếm chiêu, thu Hoả Xà Kiếm về phòng ngự.
Hoàng Kim Chuyên là một kiện linh bảo phi hành vì vậy mà tốc độ cực nhanh, giống như muốn xé rách không gian lao đến.
“Vù vù…”
Kiếm vừa kịp đưa lên thì Hoàng Kim Chuyên cũng vừa vặn tới nơi.
Lê Đình Mẫn chợt cảm thụ chung quanh mình có một cỗ năng lượng quái đản, mang theo cái nóng hừng hực như mặt trời thiêu đốt.
Hắn không dám khinh địch, đành ào ào rót linh lực bảo hộ cho Hoả Xà Kiếm.
Có điều, Hoàng Kim Chuyên sau quá trình dung hợp xét về độ cứng rắn còn gấp cả trăm, cả ngàn lần so với sắt thép thông thường.
Do đó, Hoả Xà Kiếm lập tức bị bẻ cong, rung lên bần bật.
Bất ngờ “lách tách” vài vụ âm thanh, kéo theo đó là một tiếng nổ giòn tan.
“Phanh!”
Âm thanh còn chưa dứt, Hoàng Kim Chuyên bay đến giáng một nhát cực mạnh vào thẳng mặt Lê Đình Mẫn, sau đó bay ngược trở về nằm gọn trong lòng bàn tay Võ Thiện Nhân.
“Chát.”
Thân hình Lê Đình Mẫn giống như trái bóng cao su bị đánh bật về sau, mất một khoảng thời gian mới lồm chồm bò dậy.
Lúc này, hắn cảm giác hai bàn tay tê dại, khó khăn nhìn về Hoả Xà Kiếm chẳng dè thấy nó đã bị Hoàng Kim Chuyên phá hủy, gãy thành năm bảy đoạn.
Thanh kiếm này tuy không phải là linh bảo song xét về giá trị cũng lên đến hơn mười vạn linh thạch.
Điều này làm hắn vừa sợ vừa tiếc của, hận không thể băm vằm Võ Thiện Nhân thành mấy khúc.
Nhưng đau đớn nhất phải kể đến vết thương ngay mặt do Hoàng Kim Chuyên gây nên.
Hắn thắc mắc không biết Hoàng Kim Chuyên làm từ thứ gì mà ẩn chứa khí tức hoả thuộc tính vô cùng cuồng bạo, chỉ trong chớp mắt đã thôn phệ linh lực, thiêu đốt da thịt trên mặt mình, truyền đến một mùi vị khét lẹt khó diễn tả thành lời.
“Đây là thứ linh bảo quái quỷ gì? Hắn lại có thể mang linh bảo phi hành ra làm vũ khí tấn công sao?” Lê Đình Mẫn không hổ là người bài danh hạng ba Hạ Bảng Linh Bảo, cũng có con mắt biết đánh giá hàng hoá, thầm suy đoán.
Nhìn thấy Hoàng Kim Chuyên phát huy uy lực không nhỏ, trong lòng Võ Thiện Nhân tươi cười hớn hở, đồng dạng ngoài mặt cũng bật cười ha hả: “Ồ, da mặt của ngươi cũng dày thật đấy! Hay lắm, tiếp tục nếm thử một đập của ta đây!”
Võ Thiện Nhân hứng chí, liền tiếp tục phô diễn động tác cũ, muốn ném Hoàng Kim Chuyên vào mặt đối thủ.
Cảm nhận khí lực trong tiếng gió đã mạnh hơn mấy lần, Lê Đình Mẫn kinh hãi quá, vội lấy từ trong người ra một cái bát nhỏ.
Theo đó, linh lực từ trong đan điền trào ra dung nhập cả vào trong cái bát.
Chưa đầy ba nhịp thở, cái bát phát hào quang chói sáng rồi bay thẳng lên trước mặt, không ngừng xoay tròn tạo thành một cơn lốc xoáy, bao phủ thân hình Lê Đình Mẫn vào bên trong.
“Bồng.”
Hoàng Kim Chuyên bắn đến nhưng vừa chạm vào màn hào quang bỗng bị ngăn cản, giằng co một lát thì bị bật ngược trở ra.
Chứng kiến cảnh này, Võ Thiện Nhân không chỉ ngạc