Khoảng nửa ngày sau, trên bầu trời Ngũ Hành Phong bất chợt xuất hiện ba bóng người, trong đó có hai nam, một nữ, diện mạo rất quen mắt.
Đi đầu là Vô Cực Tà Quân, theo sát phía sau có Anh Khoa và Mỹ Nhàn, hai Thần Cấp cường giả.
Thật không ngờ bọn họ có thể vô thanh vô tức đột nhập vào đến tận đây.
Mục quang lướt nhìn khung cảnh bên dưới, Vô Cực Tà Quân giọng trầm đục, có vẻ không hài lòng nói: “Mỹ Nhàn, ngươi nói trên Ngũ Hành Phong có chứa vạn môn sinh của Thánh Viện? Tại sao lại im ắng thế này?”
Ba người bọn họ theo kế hoạch đã một đường lẻn vào nội viện.
Nhưng vừa đặt chân đến đây lại thấy quang cảnh trống trơn, hoàn toàn trái ngược với dự đoán trước đó.
Trước thái độ của tông chủ, Mỹ Nhàn sắc mặt khẽ biến, vội nói ngay: “Tông chủ, có lẽ là bọn chúng đã sớm cảnh giác, cho đám môn sinh ở đây di tản đến nơi an toàn.”
Lão già Anh Khoa nheo mắt, hừ lạnh bảo: “Đám cao tầng Thánh Viện làm việc cũng mau mắn thật!”
Phóng thần thức quan sát, Mỹ Nhàn phát hiện bên dưới đại quảng trường chỉ còn lác đác một vài người có tu vi Tướng Cấp, bà ta buồn bực bảo: “Chúng ta vào đến đây không dễ, chẳng ngờ lại công cốc một chuyến!”
Vô Cực Tà Quân thần sắc âm trầm, suy nghĩ một lát liền nói: “Nhất định là đám cường giả Thánh Viện đã có đề phòng từ trước.
Hai ngươi hãy mau theo ta quay trở ra, tránh bị trúng kế của bọn chúng.”
Mặc dù Vô Cực Tà Quân đã bước một chân vào Đế cảnh nhưng hắn biết nội tình Thánh Viện là rất sâu, không thể chủ quan khinh địch.
Anh Khoa vốn tưởng được một trận chém giết thỏa mái, không ngờ lại vô vị như vậy.
Chân tay lão ngứa ngáy, trong lòng muốn tìm thứ gì đó phát tiết, vừa đúng lúc đập ngay vào mắt là năm cánh cửa Ngũ Hành Trận.
Lão ngạc nhiên bảo: “Ồ, tông chủ mau xem! Bên trong năm cánh cửa kia hình như còn có người?”
Vô Cực Tà Quân kiến thức sâu rộng, chỉ nhìn sơ qua đã hiểu rõ chân tướng, xua tay nói: “Đây là thủ đoạn mở ra một chiều không gian khác, năm cánh cửa này tương tự như Dòng Chảy Thời Không mà thôi.”
Lão già Anh Khoa tỏ vẻ buồn chán, nhìn năm cánh cửa đá cảm thấy thực chướng mắt, liền tiện tay xuất một kích cực mạnh, nhắm thẳng vào năm cánh cửa.
Một kích của cường giả Thần Cấp sơ kỳ nào phải chuyện chơi, mang theo khí thế huỷ diệt, xé rách không gian chém xuống.
“Ầm… Ầm…”
Ngọn Ngũ Hành Phong rung lắc dữ dội.
Chỉ nháy mắt, tràng âm thanh “rắc rắc” liên hồi vang lên.
Lớp hào quang bên ngoài Ngũ Hành Trận lóe sáng nhưng càng lúc càng mờ nhạt, rồi ầm một cái, năm cánh cửa bị lực lượng cường đại ép nổ tung, những mảnh vỡ văng vãi khắp đại quảng trường.
Một đội hộ vệ quân mười người được giao phận sự ở lại canh giữ Ngũ Hành Trận, khi chứng kiến cảnh tượng đó thì vô cùng kinh hoàng.
Hướng mắt trông lên chỉ thấy ba cái bóng lờ mờ, tuy không nhìn rõ diện mạo đối phương nhưng ai nấy đều hiểu ba người trên không tuyệt đối đều là những tồn tại khủng bố.
Gã đội trưởng hộ vệ cố gắng áp chế nỗi sợ hãi, ra lệnh cho thuộc hạ phía sau: “Cường giả Vô Cực Tông đã phá hủy Ngũ Hành Trận rồi! Mau mau… truyền tin về cho viện chủ!”
Vừa kịp dứt câu thì diễn biến tiếp theo khiến đầu óc gã đội trưởng hộ vệ quân tê dại, cuống họng khô khốc, đôi môi một thoáng đã nứt toác chảy cả máu.
Trên không trung, trên tay Vô Cực Tà Quân bỗng ngưng tụ một hỏa cầu khổng lồ, hắn nhếch môi cười khẩy: “Dẫu sao cũng cất công đến tận đây rồi.
Chúng ta cũng không thể cứ vậy mà rời đi!”
Vừa dứt lời, hoả cầu khổng lồ trên tay ném ra, giống như mặt trời rơi xuống đại quảng trường.
“Ầm… Ầm…”
Chỉ trong nháy mắt, hoả cầu mang theo nguồn năng lượng hủy diệt bao phủ khắp ngọn Ngũ Hành Phong.
Không gian vặn vẹo biến dạng, các công trình nằm trong đại quảng trường bị phá huỷ, mặt đất nứt toác, cây cối chung quanh bị thiêu rụi hoàn toàn.
“Ầm… Ầm…”
Khói lửa hung tàn