Ngồi bên cạnh cửa sổ, Hạ Thanh Thanh tay chống cằm nhìn lên bầu trời, trong đầu quanh quẩn từng ý nghĩ vẩn vơ.
Thật không ngờ kể từ đó nàng không cách nào quên đi lấy hắn, nam nhân kia thật sâu để lại cho nàng ấn tượng, đôi khi nhìn lại nàng có cảm giác ghen tị với Hạ Nhu Nhi có thể thành thành thật thật ở bên cạnh hắn.
" Ngươi là như thế nào, sao ta lại không thể quên được ngươi… "
Hạ Thanh Thanh ánh mắt u buồn, kể từ khi Hỏa Vân Thần Quốc phải di dời, mất đi căn cơ, thực lực của Hỏa Vân Thần Quốc giảm mạnh, chỉ có thể xem là Bát Cấp thế lực.
Mặc dù xem như không tệ nhưng không còn phong quang như trước, thái độ của một số thế gia cũng vì vậy mà thay đổi.
Được coi như vị công chúa có thiên phú xuất sắc nhất, nàng phải mang trên vai gánh nặng quốc nhục, khôi phục lại Thần Quốc vinh quang như trước.
Hạ Thanh Thanh từ trước đến giờ chưa có đến áp lực, hoàng huynh Hạ Kiêu của nàng dù tham vọng dã tâm có đủ nhưng tài năng không kịp, chỉ sợ sớm muộn Thần Quốc sẽ bị diệt trong tay hắn.
Dù sao nàng vẫn là nữ nhân, vẫn cảm giác cần có một nam nhân làm chỗ dựa, mà trong ánh mắt của nàng, nhìn xung quanh thiên kiêu vô số nhưng chỉ có Dạ Khinh Ưu là làm nàng cảm thấy rung động.
Cảm nhận của nữ nhân nhạy bén cho nàng biết được hắn chính là nam nhân lợi hại nhất.
" Ta như vậy có phải quá mất mặt không… "
Hạ Thanh Thanh vỗ vỗ hai má, ép mình tỉnh táo, nàng không cần nam nhân nào cả, tự thân nàng cũng có thể.
Nghĩ lại kỹ càng, nàng quyết tâm chuyên môn tu luyện, mặc kệ mọi tạp niệm.
Chẳng qua nàng vừa đóng cửa sổ lại, quay đầu qua nhìn đã bắt gặp hình bóng của nam nhân.
Nam nhân kia ngồi dựa trên giường, ánh mắt tựa cười như không cười, tuấn mỹ dung nhan giống y đúc người nàng hay nghĩ tới.
Hạ Thanh Thanh còn tưởng rằng mình do nghĩ nhiều sinh ra ảo giác, cho nên không bận tâm bước tới giường.
Nào ngờ bàn tay nam nhân đã kéo ngã nàng ra giường, dương cương khí tức nam nhân phả vào mũi nàng khiến nàng choáng váng.
" Ngươi… ngươi là thật… "
Hạ Thanh Thanh hoảng hốt kêu lên, Dạ Khinh Ưu nằm bên trên, hai tay cầm chặt hai bên cổ tay của nàng, mỉm cười, thản nhiên đáp.
" Ngươi nghĩ thế nào thì là thế đó… "
" Chẳng lẽ do ta nghĩ quá nhiều nên sinh ra tâm ma? "
Hạ Thanh Thanh kinh hãi, bàn tay vươn lên chạm mặt hắn, cảm thấy hết sức chân thật, còn có mùi hương của hắn hết sức giống như lúc trước khi ngồi cạnh nàng.
Dạ Khinh Ưu mặc cho mỹ nhân sờ mó, hắn ngắm nhìn phượng nhan của nàng, hết sức hân thưởng.
Mỹ nữ có làn da trắng như bạch ngọc, mái tóc lam nhạt, thân hình hấp dẫn mê người, chỗ cong cần cong, ngực nở eo thon.
Đặc biệt nàng tỏa ra khí khái của bậc đế vương, điều mà các hoàng huynh tỷ muội của nàng phải thua kém rất nhiều.
" Nhìn đủ chưa… Ta thì đủ rồi.
"
Dạ Khinh Ưu lên tiếng, hắn càng nhìn càng bị kích thích, không kịp để Hạ Thanh Thanh phản kháng đã cúi đầu hôn lên môi nàng, ngậm lấy miệng thơm, tận tình cạy mở khóe miệng của nàng, hút lấy quỳnh tương ngọc dịch.
Hạ Thanh Thanh bị tập kích bất ngờ, có chút bối rối, nàng là lần đầu tiên tiếp xúc nam tử gần như vậy, còn bị tước đoạt nụ hôn đầu.
Cảm giác này làm nàng mê mẩn, cũng nhận ra nó hết sức chân thật, kinh hãi hai tay đẩy nhẹ ngực hắn như phản kháng.
" Ngươi sao lại… Ưm… chụt… chụt… đừng… ưm… "
Không để nàng có cơ hội phản kháng, Dạ Khinh Ưu bá đạo mãnh liệt cuốn lấy lưỡi nàng, hôn lấy hôn để.
Hạ Thanh Thanh không chút kinh nghiệm dễ dàng bị hắn khống chế, môi miệng mở ra, lưỡi thơm tùy ý hắn nhấm nháp, thậm chí bàn tay nam nhân từng chút sờ mó trên thân thể của nàng một cách tùy ý.
" Đừng, ta không muốn… "
Hạ Thanh Thanh kêu lên, nàng còn chưa kịp tỉnh táo nhận ra điều gì thì đã bị hắn tập kích không ngừng, làm cho thân thể nàng nóng lên, cơ thể như suy kiệt không thể dâng lên chút phản kháng.
Dạ Khinh Ưu thành thục cởi thắt lưng của nàng, đem cổ phục của nàng rộng mở, thiếp thân áo lót đều bị ném sang một góc.
Bộ ngực nảy nở tròn trịa nổi cộm hai đỉnh mân côi màu hồng đào xinh đẹp hết sức mê người, làn da trắng bạch lốm đốm mồ hôi.
Ngắm nhìn Hạ Thanh Thanh nằm đó, mái tóc tán loạn, hơi thở loạn nhịp, ánh mắt long lanh mê ly nhìn lấy hắn, có thể làm thú tính của bất cứ người nam nhân nào sục sôi.
Dạ Khinh Ưu cúi đầu, ngậm lấy núm vú của nàng, hai tay bóp lấy đôi đào tiên trắng trẻo.
" Ưm… ngươi dừng lại, ta không muốn… ưm… đừng ngậm… núm vú của ta… "
Hạ Thanh Thanh mím môi, nàng ngắm nhìn nam nhân đối diện, xác nhận mọi chuyện không phải là giả, hoàn toàn cảm thấy không chân thật.
Không hiểu như thế nào, nàng lại mặc cho nam nhân bày bố.
Toàn thân trên dưới của nàng bị hắn nhanh chóng lột sạch, cứ như cừu non trước sói đói.
Phía bên dưới âm huyệt nhỏ hẹp của nàng, cảm giác như có một thanh hỏa côn vừa nóng lại vừa cứng chọc vào khiến nàng theo bản năng sợ hãi.
" Đừng… không nên… "
Hạ Thanh Thanh vừa muốn phản kháng thì đã bị nam nhân chế trụ, hắn nhìn nàng trìu mến, mang theo nụ cười mê hoặc làm nàng ngây người, đỏ mặt quay đầu đi.
" Thanh Thanh, nếu nàng không muốn thì ta sẽ dừng lại… "
Dạ Khinh Ưu bàn tay vuốt lấy mái tóc mai của nàng, thủ thỉ từng lời nói bên tai, làm cho Hạ Thanh Thanh vành tai đỏ hồng, quay mặt nhìn hắn, nói nhỏ đến mức không người bình thường nào nghe thấy.
" Nhẹ thôi đấy… "
Nhưng Dạ Khinh Ưu thính lực kinh người, dĩ nhiên nghe ra nàng đã buông bỏ chống cự, không chút khách sáo liền đem côn thịt đâm vào trong âm huyệt của nàng.
Cửa huyệt của Hạ Thanh Thanh trơn tuột làm cho côn thịt của hắn dù lớn nhưng dễ dàng đi vào, mà bên trong từng mép thịt lại chật khít co lại.
" Đau… A… "
Bất chợt màng trinh bị xé rách, Hạ Thanh Thanh đau đến nước mắt chảy ra, mặc dù nàng đã nếm trải nhiều nỗi đau vượt xa thế này nhưng nỗi