Lúc này, Tiêu Hạo không hề có phong phạm thiếu niên anh tài hằng ngày, hoàn toàn bị thù hằn làm cho mù mắt.
Hai mắt hắn đỏ lên, Kim Thánh Thương siết chặt trong lòng bàn tay, kim quang toàn bộ vờn quanh cơ thể hắn, công pháp Mộc Thiên Địa Bạo do bản thân tự lĩnh ngộ từ Mộc Nhạc Tâm Sinh cũng lập tức bộc phát, làm cho lực lượng của hắn tăng mạnh đến ngang ngửa Thánh Linh Nhất Giai, mặc cho tác dụng phụ về sau làm hắn liệt giường cả tháng.
" Kim Thánh Tam Kích… "
Trước mặt Dạ Khinh Ưu, một luồng bạch quang lóe lên, trước đó Tiêu Hạo cách hắn đến tận mười trượng nhưng trong nháy mắt chưa đến một hơi thở mũi thương đã chĩa ngay thẳng mặt hắn, cách mặt hắn chỉ trong gang tấc.
Dạ Khinh Ưu chắp tay sau lưng, dửng dưng như không, khẽ vươn lên một cánh tay, hai ngón tay của hắn đã dễ dàng kẹp chặt mũi thương, hơi vận sức một chút, Kim Thánh Thương liền rời tay Tiêu Hạo bay ra ngoài cắm trên mặt đất.
Tiêu Hạo cũng bị đánh bay cùng với vũ khí, bàn tay tê rần, ngẩng đầu trưng ra ánh mắt khó tin nhìn kẻ thù trước mắt, vẻ mặt toát ra sợ hãi, hắn hoàn toàn không thể tạo ra chút cảm giác tổn hại nào cho đối phương.
Cho dù đã bộc lộ toàn bộ thực lực trong một kích nhưng lại không đủ để đả động đến đối phương, vậy rốt cuộc nam nhân này mạnh đến cỡ nào...
" Đến phiên ta.
"
Dạ Khinh Ưu hời hợt nói, kế tiếp liền để cho Tiêu Hạo không có thời gian làm ra phản ứng, một cước nhẹ nhàng nhưng lại mang theo lực lượng có thể dời non lấp bể đá thẳng vào bụng hắn.
Tiêu Hạo há hốc miệng, đau đớn đến nhăn mặt, lục phủ ngũ tạng giống như bị nghiền nát vậy, tam khiếu (hai lỗ mũi và miệng) chảy ra máu tươi, toàn thân xương cốt như muốn nứt vỡ.
Uỳnh…
Tiêu Hạo bay xa cả trượng, va đụng cây cối dọc đường làm nó ầm ầm đổ ngã, toàn thân đập mạnh lên nền đất tạo ra cái hố to sâu cả chục mét.
Nằm giữa hố sâu, Tiêu Hạo dường như biến thành phế nhân, một chút cử động cũng không thể làm ra được, nếu như không phải trên thân hắn đang mặc Kim Thánh Tàn Cổ Giáp thì chỉ sợ bản thân hắn đã bị một cước vừa rồi đá chết.
" Tại sao… hắn lại mạnh như vậy… "
Tiêu Hạo hai mắt chảy lệ, thật sự không cam tâm, hắn ngay cả một chút khó khăn cũng không thể gây ra cho đối phương, hoàn toàn là bản thân hắn bị nghiền ép tuyệt đối.
Mộc Nhạc Tâm Sinh trong thân thể liên tục vận chuyển, cũng nhờ vậy mà hắn còn giữ được một chút sinh cơ, ánh mắt chỉ có thể mở ra nhìn lấy tên nam nhân kia bước đến chỗ mình, trong lòng tràn đầy sự tuyệt vọng.
Hắn lần này xong rồi.
Dạ Khinh Ưu tay cầm Kim Thánh Thương mặc cho sự phản kháng dữ dội của nó, hắn nhảy xuống cái hố tựa như là mồ chôn của Tiêu Hạo, híp mắt cười.
Hắn nâng cao Kim Thánh Thương, dùng nó đâm xuống, cánh tay Tiêu Hạo sau đó bị chính cây thương cùng mình thân chinh bách chiến bấy lâu nay đâm nát.
" Ahhhhh….
"
Tiêu Hạo hét lên đến tê tâm liệt phế, tràn ngập sự đau đớn khôn cùng, tròng mắt hắn chuyển sang nhìn, có thể thấy được cánh tay trái bê bết máu, thậm chí còn không còn chút cảm giác nào, hoàn toàn là bị chặt đứt rồi, ngay cả xương cốt cũng bị nghiền nát.
" Sao nào, bản lĩnh của ngươi đâu mất rồi? "
Dạ Khinh Ưu cười thích thú, đem bàn chân đạp lên ngực Tiêu Hạo, lại tiếp tục đâm mấy thương, tiếng la hét của Tiêu Hạo ngày càng lớn, cho đến khi cổ họng hắn giống như là rách nát mà không thể phát ra chút tiếng kêu.
Dạ Khinh Ưu mới hài lòng nhìn, đem Kim Thánh Thương đâm thẳng vào mắt của Tiêu Hạo, đem nhãn cầu của hắn rút ra.
Vào giờ phút này, Tiêu Hạo có cảm giác chết còn dễ chịu hơn, toàn bộ tay chân hắn bị nghiền thành vụn thịt, biến thành cái nhân côn đúng nghĩa.
Máu tươi tràn ngập toàn thân, hai hốc mắt trống rỗng vô hồn.
Dạ Khinh Ưu cảm nhận Kim Thánh Thương trong tay run rẩy một chốc lát liền tiêu tán, có lẽ chính nó cũng cảm nhận được bản thân vừa tự tổn thương chủ nhân của nó.
Dạ Khinh Ưu thậm chí còn chẳng thèm quan tâm, nhìn Tiêu Hạo khổ sở như vậy, hắn cảm thấy nên tỏ ra chút nhân từ, cuối cùng ngón tay phóng ra một luồng Đạo Nguyên Lực, một chỉ xuyên đầu lâu Tiêu Hạo đục thủng một lỗ to.
Cảm nhận Khí Vận toàn thân dồi dào, Dạ Khinh Ưu nhìn lại lần nữa bộ dáng thê thảm của Tiêu Hạo, hài lòng mỉm cười.
Không chút ngoái nhìn, Dạ Khinh Ưu quay lưng rời đi, trong nháy mắt liền biến mất…
Cách thời gian Dạ Khinh Ưu rời đi tầm nửa canh giờ, ngay tại vị trí Tiêu Hạo nằm ở đó, một cỗ ba động không gian xuất hiện, một lỗ đen hiện ra, bước ra từ trong đó là hai bóng người, một nam một nữ.
Đôi nam nữ này bộ dạng đối với Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên quen thuộc, một nam tử anh tuấn toát ra vẻ tà dị làm người ta bài xích, Tả Mặc, một nữ tử yêu diễm mị thiên, toàn thân xích hỏa cung y, hết sức mê người, Yêu Cơ - Lộng Nguyệt.
Nhìn thảm trạng của Tiêu Hạo, Tả Mặc chăm chú nhìn, cười nói.
" Dạ Khinh Ưu ra tay cũng thật đủ tàn nhẫn nha.
"
Yêu Cơ Lộng Nguyệt hai mắt lăm lăm, trong ánh mắt xinh đẹp ẩn lên sự hoảng sợ, nàng còn nhớ tình cảnh trước đó Dạ Khinh Ưu bẻ đầu nàng, dù là cái phân thân nhưng cũng làm nàng rùng mình, thật sâu ám ảnh.
" Tốt rồi, Yêu Cơ… Ngươi mau giúp tên Tiêu Hạo này khôi phục đi.
Hắn còn chưa có chết.
"
Tả Mặc lên tiếng nhắc nhở, Yêu Cơ Lộng Nguyệt kinh ngạc nhìn kỹ thân thể Tiêu Hạo, quả thật toàn thân thể Tiêu Hạo liên tục có một luồng thanh lưu nhiệt khí chảy dọc thân thể duy trì sinh cơ yếu ớt của hắn.
Nàng có chút kinh ngạc, bị đánh đến không thành nhân dạng như vậy mà tên Tiêu Hạo vẫn còn sống, quả thật là khó thể tin nổi.
Nàng cắn cắn lấy cánh môi, biết bản thân không cách nào chống lại Tả Mặc, chỉ có thể đáp ứng, lấy từ trong người một hình nhân huyết sắc màu đỏ làm bằng da thịt.
Nàng vung tay đem một mẩu xương cốt của Tiêu Hạo nhét vào trong hình nhân, sau đó đem hình nhân đặt vào lỗ thủng giữa đầu Tiêu Hạo.
" Như vậy là được rồi… Hắn sẽ sớm khỏi thôi.
"
Yêu Cơ Lộng Nguyệt cẩn thận nhìn sang Tả Mặc đáp.
Nhìn trên mặt đất Tiêu Hạo, theo một tốc độ khủng bố mà khép lại vết thương, xương cốt mọc lại, ngay cả tay chân mất đi cũng khôi