Hồng Mỵ mơ màng tỉnh lại, nàng hoảng sợ cảm giác toàn thân không thể cử động.
Nhìn tại phía trước có một đám người ăn mặc như thổ dân, dùng da thú che đậy phần nhạy cảm, nói chuyện bằng một loại ngôn ngữ nàng không thể hiểu.
Nam tử thô to khỏe mạnh, da rám nắng, nữ thì lại trắng, chân dài thướt tha.
Bọn họ đem một đám Dược Sư, Y Sư tụ tập tại một chỗ, nhìn số lượng gần trăm người, toàn bộ đều bị bắt đi.
Hồng Mỵ nhìn thấy Bách Trung Thục Nghi cũng ở bên trong, nhưng lại không thấy Dạ Khinh Ưu khiến nàng cảm thấy lo lắng, còn chưa kịp hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy, một nữ tử xinh đẹp của bộ lạc đi đến trước mặt bọn họ, dùng giọng nói không lưu loát cất tiếng.
" Các ngươi là vu sư, cần giúp chúng ta… Nếu làm sao, sẽ được thả ra… "
" Khốn kiếp, mau thả ta ra trước… "
Đàm Hữu vùng vẫy cựa quậy, hắn không ngờ có thể cử động, khiến cho một tộc lão nói gì đó, lập tức có người đi đến giúp Đàm Hữu cởi trói.
Đàm Hữu cũng không nghĩ lời nói của hắn có tác dụng, chẳng mấy chốc được thả ra, làm nét mặt hắn trở nên cao ngạo, cười lạnh.
" Xem ra các ngươi còn biết điều.
"
Ánh mắt của hắn quay sang nhìn đám người cùng mình bị bắt, trong đó có không ít người quen, lại có sư muội hắn, Ngọc Sư Sư, nàng lúc này cũng bất động, cảm nhận ánh mắt của sư huynh nhìn mình, nàng lập tức xoay đầu đi.
Điều này khiến Đàm Hữu tức giận, hắn quay sang nhìn đám bộ tộc thổ dân, lên tiếng.
" Các ngươi muốn ta giúp thì để ta ra tay, còn sống chết của bọn họ giao cho ta, thế nào? "
Hắn để cho nữ tử kia phiên dịch lại cho tộc lão, vị tộc lão gật gù, cung kính chắp tay nhìn hắn nói gì đó, giống như tôn sùng.
Điều này để Đàm Hữu vui vẻ cười lớn, hắn thấy đám người bộ tộc này cung kính hắn như vậy, chứng tỏ địa vị của hắn đã khác, không giống đám người bị bắt kia.
Lập tức, ánh mắt hắn lóe lên quang mang, tham lam nhìn vào đám nữ tử bị bắt.
" Vu sư đại nhân… ngài cần giúp chúng ta trước tiên đã… "
Nữ tử phiên dịch vội vã nói với Đàm Hữu, đánh thức hắn từ trong vui sướng tỉnh lại, nhíu mày nhìn nàng cùng đám tộc nhân, cuối cùng vẫn gật đầu, nói.
" Thôi được, chẳng phải là chữa bệnh sao? Ta Y Thuật ở trong đám này là xuất chúng nhất rồi, chỉ có thể dựa vào ta.
"
" Khốn kiếp, Đàm Hữu, ngươi có ý gì? Mau cho người thả bọn ta ra, bọn ta cũng biết Y Thuật.
"
Một thiếu niên Dược Sư lên tiếng, hắn tự nhiên hiểu được Đàm Hữu là đang muốn lợi dụng tín nhiệm của đám tộc nhân này, đem sinh tử của bọn hắn định đoạt, nhịn không được phẫn nộ lên tiếng.
Đàm Hữu lạnh lẽo liếc nhìn hắn, quay sang đám tộc nhân nói chuyện, lập tức có tráng hán đi đến, không nói một lời đã cầm lấy một cây thương đâm xuống, xuyên qua đầu của tên thiếu niên Dược Sư kia, máu me bắn tung tóe, còn cái xác của hắn cũng bị kéo đi.
Nhìn thấy cảnh này, một đám Dược Sư, Y Sư bị bắt đồng loạt cảm thấy kinh hãi, mặc dù bọn họ chức nghiệp là Dược Sư nhưng cũng là Tu Đạo Giả, vũ khí của phàm nhân không thể đâm xuyên qua cơ thể bọn hắn, không ngờ lại yếu ớt tùy ý bị đâm chết như vậy.
Điều này khiến bọn họ hoảng sợ, cảm giác được nguy cơ.
Đàm Hữu cũng hiểu được chuyện không ổn, hơi nhíu mày, rồi lại nở ra nụ cười, nhìn bọn họ.
" Các ngươi thấy chưa, hiện tại bọn họ chỉ nghe lời ta.
Dù các ngươi cũng là Dược Sư thì thế nào? Ngay cả loại phấn độc hiện tại cũng không thể thoát được, còn dám cùng ta tranh.
"
Đàm Hữu dù sao cũng không ngốc, hắn hiểu được đám tộc nhân này vì thấy hắn còn sức thoát khỏi độc phấn kia liền coi hắn là kẻ lợi hại nhất ở đây.
Mặc dù cũng không phải do hắn lợi hại thật sự mà là nhờ Bách Độc Châu của sư phụ đưa cho hắn để bảo toàn hắn khi bị độc phấn ảnh hưởng, nhưng ai bảo vận khí hắn tốt khi có sư phụ đây?
" Được rồi, nam nữ đem nhốt riêng.
Đợi ta quay lại xử lý… "
Đàm Hữu lên tiếng, đám tộc nhân theo lệnh mà làm, đem nhóm bọn họ hai bên nhốt riêng, mặc cho sự phản đối của đám Dược Sư, Y Sư.
Hồng Mỵ bị hai nữ nhân bộ tộc kéo đi, cũng không còn cách nào khác, chỉ hướng ánh mắt trông chờ nhìn ra ngoài, hi vọng Dạ Khinh Ưu có thể thuận lợi tìm được mà cứu nàng.
Phòng các nàng bị nhốt là bên trong của một cái hang, chỉ có ánh sáng lấp lóe của ánh lửa chói rọi.
Đám người bộ tộc đem các nàng nhốt lại, cũng không có vội làm gì mà rời đi, Hồng Mỵ lúc này cảm giác so với người thường càng yếu ớt, trong lòng trầm xuống.
Chợt lúc này, nàng nghe bên tai có âm thanh quen thuộc vang lên.
" Sư muội, là ngươi sao? "
Hồng Mỵ cố quay sang, chỉ thấy Trương Tuyết Di mỉm cười nhìn nàng.
Không hiểu sao Hồng Mỵ lại cảm thấy bối rối, hai nàng trước đó cùng nhau thích Diệp Lăng, nhưng hiện tại nàng đã không còn để ý Diệp Lăng chút nào, trong lòng hoàn toàn bị thay thế bởi hình ảnh nam nhân khác.
Đối mặt với Trương Tuyết Di, nàng cũng không có vui mừng, cố rặn ra một nụ cười, hỏi.
" Trương sư tỷ, ngươi cũng bị bắt sao? "
" Thật là muội, không nghĩ chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
"
Trương Tuyết Di cười khổ, lại không có bất an chút nào.
Hồng Mỵ cảm thấy vị sư tỷ này tỏ ra rất bình thản, chợt nhíu mày hỏi.
" Sư tỷ, ngươi không sợ sao? "
" Dĩ nhiên, chỉ là tỷ không lo lắng.
Diệp Lăng hắn cũng đi cùng tỷ, hắn ra dấu cho tỷ yên tâm, cho nên tỷ tin tưởng hắn nhất định có cách.
"
Trương Tuyết Di cười nói, làm Hồng Mỵ kinh ngạc hỏi.
" Diệp Lăng cũng ở đây? "
" Đúng vậy, lúc nãy chẳng lẽ muội không chú ý? "
Trương Tuyết Di cũng đồng dạng cảm thấy kinh ngạc mà hỏi nàng.
Hồng Mỵ lắc đầu, không biết đáp sao, nàng lúc này coi mình