Thạch điện ẩn chứa vô vàn không gian trùng động, chỉ hơi sơ sẩy liền có thể bị cuốn vào bên trong, nghiền nát thành từng mảnh.
Dạ Khinh Ưu đối với Không Gian Pháp Tắc đã thuần thục tới lô hỏa thuần thanh, chẳng khó khăn né tránh không gian trùng động bao phủ xung quanh, thuận lợi tiến đến điểm cuối tế đàn.
Trước mắt hắn, một cái điện thờ đặt giữa vùng Không Gian Loạn Lưu, Tử Khí và Độc Khí bao phủ cả vòm trời, tạo thành từng đám mây tử lục sắc lập lòe ánh sáng quỷ dị, hóa thành cực huyễn ma quang.
Tại chính giữa trung tâm điện thờ, đặt một bức tượng của một quái nhân mái tóc rắn, mặt người, hai cái sừng một ngắn một dài chĩa nhọn thẳng lên trời, thân thể bên dưới có mười cái tay vươn ra ngạo nghễ, hai chân dê đứng thẳng nhìn quái dị vô cùng.
Ánh mắt dữ tợn nhìn xuống vạn vật như muốn đem chúng sinh hủy diệt.
Có thể cái bức tượng này tượng trưng cho Độc Thần, chỉ là hắn không ngờ trông Độc Thần lại quái dị như vậy.
Phía trước tượng thờ Độc Thần, hai hàng ghế trái phải có 108 tọa vị khác nhau, giống như là Thần Tử của Độc Thần.
Chỉ là 108 vị trí chỉ có hai mươi cái là còn nguyên vẹn, toàn bộ bên trên đều có người ngồi chiếm lĩnh.
Ngoài ý muốn của Dạ Khinh Ưu là hai mươi kẻ kia lại có một gương mặt quen thuộc, Tà Thần thiếu chủ - Tiêu Tiểu Tà.
Lúc này, Tiêu Tiểu Tà ngồi khoanh chân, nhắm mắt giống như đang tu luyện.
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, dù rằng Tiêu Tiểu Tà che giấu rất sâu, nhưng hắn có thể nhận ra tu vi của tên này gia tăng một mảng lớn, vượt qua ngoài dự định của hắn.
Khi trước, Tiêu Tiểu Tà cùng Thất Ma phải chật vật mới có thể đối phó hắn, lúc này biểu hiện Tiêu Tiểu Tà biến hóa có thể tăng cường so với khi trước lợi hại không chỉ gấp trăm lần.
E rằng nếu như hắn không có luyện thành Tinh Thần Vạn Pháp Thể thì có lẽ hiện tại không phải đối thủ của hắn, thậm chí còn không thể nhận ra đối phương đang che giấu thực lực.
" Kẻ này thật nguy hiểm, phải sớm diệt trừ.
"
Dạ Khinh Ưu che giấu thân hình, ẩn nấp sâu trong không gian, chỉ dùng tinh thần năng lượng ngưng tụ theo dõi diễn biến bên ngoài.
Hắn bây giờ còn không có nôn nóng động thủ, ai biết mười chín kẻ còn lại có lợi hại hơn Tiêu Tiểu Tà hay không, xác định không được thực lực kẻ thù, hắn sẽ không ngu ngốc mà khiêu chiến.
" Đã chọn được nhân tuyển chưa? "
Một nam nhân da đỏ không lông, cao gần ba mét, sừng hươu thân hổ, là một trong hai mươi Thần Tử của Độc Thần, Hùng Ma.
Hắn lên tiếng hỏi chính là Tiểu Độc Ma ngồi ở một bên, chỉ thấy Tiểu Độc Ma lười biếng thân thể nhỏ nhắn nằm ngã ra ghế, thản nhiên đáp.
" Tìm được bốn người, còn một ải cuối cùng.
Nếu may mắn sẽ có thêm một vị Tà Linh.
"
" Chậm chạp như vậy? "
Hùng Ma bất mãn lên tiếng, hắn bị nhốt ở nơi này cũng đã hơn vạn năm có thừa, sớm chịu không nổi, vốn tưởng tụ tập đủ 108 vị Tà Linh sẽ có thể thoát ra ngoài, đại náo nhân gian lần nữa, nào ngờ mãi chỉ tìm được hai mươi người, khiến hắn toàn thân ngứa ngáy khó chịu, muốn tìm một phương thế gian đồ sát để phát tiết.
" Nóng vội làm cái gì, chất lượng nhân tuyển lần này khá là tốt.
Nếu như không có sự việc ngoài ý muốn thì chẳng bao lâu nữa Độc Thần cũng sẽ hồi sinh.
"
Một nữ ma vừa cất tiếng, bộ ngực to lớn chỉ phủ một miếng vải che đi đầu núm, làn da tím tái, cái đuôi dài có hình trái tim ngoe nguẩy, nhìn thập phần giống Mị Ma trước đó chiếm hữu thân thể Lạc Tú Hồng.
Quả thật nàng bản chất chính là Mị Ma, chẳng qua đã tiến lên đẳng cấp cao hơn, gọi là Yêu Mị Ma Linh.
" Chuyện này không cần vội, sắp tới ta sẽ mở ra nhiều mảnh không gian hơn, thu hút đám người từ Hạ Giới tiến vào.
Nhanh chóng đẩy nhanh quá trình.
"
Người vừa lên tiếng giống như thủ lĩnh của đám người này, gã ngồi ở vị trí trên cao chỉ cách nơi để bức tượng một ghế, xem ra chính là người lợi hại nhất ở đây, gọi là Thực Long Ma.
Kẻ này nhìn hết sức giống Nhân Tộc, chỉ khác là giữa trán có một con mắt đang khép lại, tạo cho Dạ Khinh Ưu cảm giác nguy cơ hết sức mãnh liệt.
Hắn chắc chắn rằng nếu như con mắt kia mở ra thì hắn sẽ bị phát hiện.
Nam tử này hết sức nguy hiểm, Dạ Khinh Ưu ẩn ẩn cảm thấy không an toàn, giống với loại cảm giác của kẻ có ánh mắt giúp Vô Danh lần trước.
Dạ Khinh Ưu ngay lập tức thoái lui, không có ý định tiếp tục mạo hiểm.
Hắn cẩn thận xoay người dùng Không Gian Pháp Tắc dịch chuyển rời xa.
Mà hắn vừa đi, ánh mắt Thực Long Ma cũng nhìn về chỗ của hắn, môi nở nụ cười quỷ dị.
Ngay lúc này, Dạ Khinh Ưu đã hiểu bản thân hắn hiểu nhầm mấy vấn đề.
Đầu tiên là bức tượng kia, không phải là tượng Độc Thần mà chính là tồn tại bây giờ hắn không thể chống lại được.
Độc Thần xem ra cũng chỉ là tôi tớ mà thôi.
Nếu như Tiêu Tiểu Tà xuất hiện tại đây, chứng tỏ bức tượng kia hẳn chính là tượng của Tà Thần, có điều hắn cũng không quá chắc chắn.
Dù sao Tà Thần giống như Thiên Đạo, cũng chỉ là một loại Ý Chí, không có hình dạng cụ thể, nhưng nếu thích đều có thể tự mình lựa chọn hình dạng, biến hóa thành bất cứ bộ dáng nào.
Mộc Y Đạo Cảnh này chính là vật che giấu sự tồn tại của Độc Thần, cũng như che giấu sự tồn tại của đám người kia.
Chỉ sợ là ngay cả Trì Dao Tiên Tử và đám Thần Y kia cũng sẽ không ngờ đến loại biến cố này, nàng cất công tạo điều kiện cho Dược Sư, Y Sư tham gia, chẳng qua cũng chỉ để đám người kia tuyển chọn truyền nhân mà thôi.
Dạ Khinh Ưu càng nghĩ ngợi càng thấy kinh dị, nếu như hắn đoán không lầm thì lần trước tại Thiên Không Giới Vực cũng là có bên trong đám người kia tồn tại.
Chẳng qua còn chưa có kịp lựa chọn nhân tuyển đã bị hắn giết chết, đem cửa vào phá hủy, gián tiếp giảm đi một vị nhân tuyển Tà Linh.
Xem ra mấy loại không gian tách rời Tạp Giới Không này hoàn toàn không có đơn giản như vậy, ẩn chứa sự quỷ dị đáng sợ vô cùng.
Dù không rõ mục đích của đám người này là gì, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt, Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên sẽ không để đám người này thuận lợi như vậy, mặc