Năm ngày kế tiếp trôi qua, Dạ Khinh Ưu đem Thanh Linh Đan luyện thành Thất Phẩm đan dược Hóa Linh Đan, nếu như luyện chế tiếp sẽ không còn chút dược tính nào của Thanh Linh Đan.
Hắn mặc dù có thể suy nghĩ phương pháp khác nâng cao thêm phẩm chất, tuy nhiên hắn đối với luyện đan cũng không có nhiều hứng thú, cũng không có ý định kế tục truyền thừa của Đế Dược Y Vương, cho nên chỉ dừng tại đây.
Độc Thiên Địch thiên về Độc Đan hơn, vì thế mà cũng chỉ có thể luyện thành Lục Phẩm đan dược là cao nhất.
Hắn cũng giống Dạ Khinh Ưu, không có hứng thú với truyền thừa, mục đích tiến vào là để tìm kiếm tài liệu chữa trị Độc Tâm, lúc này đã hoàn toàn thỏa mãn.
Tống Ngọc Lam thì vẫn đang miệt mài chìm đắm trong luyện đan, nàng tựa như đã luyện thành Thất Phẩm đan dược giống Dạ Khinh Ưu, nhưng vẫn còn có thể tiếp tục.
Điều này chứng tỏ Đan Đạo của nàng đã phát huy sự lợi hại của nó.
Dạ Khinh Ưu không có hứng thú quan sát Tống Ngọc Lam luyện đan cho lắm.
Trong khoảng thời gian này, hắn ngoài vừa luyện đan còn dùng tinh thần dò xét toàn bộ Mộc Đạo Y Cảnh để tìm kiếm chỗ tốt, chú ý tới một con Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà đã tiến hóa thành Linh thú Tam Chuyển, tương đương Tố Đạo Cảnh cường giả, chỉ là hiện tại nó còn đang ngủ say, ít nhất ngàn năm nữa sẽ không thức dậy.
Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà là một trong Cửu Xà Thánh Linh, cùng với Cửu Quỷ Kim Xà trong thân thể Quan Nhược Cơ là hai đầu mãng xà không cần phải hóa thành Chân Long để tiến hóa thành Thần Thú như Tứ Linh Thánh Thú, chính bản thân chúng nó cũng có Thánh Huyết lưu truyền.
Huyết Mạch của nó cũng không thua kém quá xa so với Tứ Linh như Thanh Long hay Chu Tước.
Dự định của Dạ Khinh Ưu là đem Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà biến thành Khí Linh của Vô Hồi Thương, đem Vô Hồi Thương khôi phục thành Thần Khí.
Hiện tại hắn học Chiến Thiên Thương Pháp có thể nói là đại thành, nhưng thiếu khuyết một thanh thương kích vừa tay, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm dù có thể sánh ngang Thần Khí nhưng dù sao cũng là kiếm loại, hắn không có ý định biến nó thành thương hình dạng.
Trong lúc hắn đang chìm đắm vào suy nghĩ cách thức hồi phục Vô Hồi Thương thành Thần Khí thì Tống Ngọc Lam đã hoàn thành luyện chế xong đan dược.
Đan dược mà nàng luyện thành là Bát Phẩm đan dược, Tôn Thanh Đan.
" Không tệ, lão phu chờ thật lâu, cuối cùng chân chính truyền nhân mong đợi đã xuất hiện.
Nữ oa, mau mau tiến đến tầng cuối, nhận chân truyền của lão phu.
"
Đế Dược Y Vương tiếng cười vang lên, không để Tống Ngọc Lam kịp vui mừng đã đem nàng tiến vào tầng cuối cùng, đem chân truyền cho nàng.
" Còn hai người các ngươi, tuy cũng rất không tệ.
Nhưng là vẫn không bằng nha đầu kia.
"
Giọng của Đế Dược Y Vương vang lên bên tai Dạ Khinh Ưu và Độc Thiên Địch, mặc dù Dạ Khinh Ưu không thèm cái gọi là truyền thừa của Đế Dược Y Vương nhưng lời lẽ của lão khiến cho Dạ Khinh Ưu cảm thấy khó chịu.
" Ở đây không còn phần của các ngươi rồi.
Rời đi thôi, dù sao có thể chọn được mấy món đồ tốt trong bảo khố lão phu cũng là vận may không nhỏ của các ngươi.
"
Nói dứt lời, Độc Thiên Địch bị đá khỏi bảo tháp, Dạ Khinh Ưu cũng bị một luồng uy lực đem không gian xung quanh nghiền ép lên thân thể, muốn đem hắn đuổi đi.
Dạ Khinh Ưu cảm giác không gian xung quanh vặn vẹo, cười lạnh, bàn tay khẽ vung ra, không gian bị xé nát tạo thành cái lỗ to tướng, còn không kịp để Đế Dược Y Vương kinh ngạc, ánh mắt đã hướng về giữa khoảng không trung trước mặt, hắc hỏa bùng cháy đem một mảnh không gian thiêu rụi.
" A… tiểu tử, ngươi làm cái gì!!? "
Đế Dược Y Vương kinh hoảng, thất thanh la lên, một tia Linh Trí của lão hiện ra thành hình dáng linh hồn trôi nổi trước mặt.
Dạ Khinh Ưu không có nhiều lời, dùng hắc hỏa đốt trụi một chút linh hồn còn sót lại của Đế Dược Y Vương không còn một mảnh, chân chính hồn phi phách tán.
Cũng thật không ngờ tới, Đế Dược Y Vương vậy mà có chút gian xảo, che giấu linh hồn năng lượng bao quanh toàn bộ tòa tháp này, quan sát toàn bộ mọi việc bên trong.
Đến khảo hạch cuối cùng mới hợp cùng tia Linh Trí kia hình thành hồn thể, ý đồ muốn đoạt xá trọng sinh, dĩ nhiên đối tượng là người vượt qua được khảo hạch của lão.
Dạ Khinh Ưu đối với mưu đồ của lão cũng không thèm để ý, tuy nhiên cái lão già này cứ ba lần bảy lượt lộ ra bộ dáng cao nhân, tự mãn trước mắt hắn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Dù không còn Đế Dược Y Vương chủ trì, nhưng Dược Đạo Châu này cũng là vật vô chủ, Tống Ngọc Lam muốn thuận lợi đem toàn bộ mọi thứ của Đế Dược Y Vương kế thừa sẽ không có chút khó khăn nào.
Như vậy, hắn liền chủ động rời khỏi Dược Đạo Châu, thân ảnh xuất hiện trước dược điện, nhìn kim nhân ảm đạm vô quang, ở giữa hồn thạch đã không còn chút khí tức linh hồn, dĩ nhiên lúc nãy đã hoàn toàn bị Dạ Khinh Ưu diệt sát.
Mà vừa tiến ra ngoài này, hắn đã nghe tiếng bàn tán xôn xao của đám Dược Sư, Y Sư kia.
" Xem kìa, lại có người tiến ra ngoài.
Vậy chẳng phải bên trong chỉ còn duy nhất một người? "
" Người kia hình như là một nữ tử, ta nhớ rất rõ nàng, gọi là Tống Ngọc Lam.
Trước đó chỉ nhìn nàng vì nàng xinh đẹp, không nghĩ tới nàng lại chính là người nhận được truyền thừa.
"
" Như vậy, chúng ta có cơ hội sao? "
" Ngu ngốc, nàng ta dù sao cũng là đệ tử của Thần Y.
Các ngươi dám đắc tội ư? "
Một đám người sắc mặt tái mét, hai mắt nhìn nhau, đều tiếc nuối thở dài.
Mà trong đó lại có một nam nhân nở nụ cười, lộ ra tư thái tự tin.
" Chẳng phải chỉ cần