*Cảnh báo chương có chút máu me.
Dạ Khinh Ưu không chút nào quan tâm việc hận thù của Quan Nhược Cơ, trước khi đi hắn đã hạ lạc ấn "Vô Tình Đoạn Tâm Chú", chỉ cần nàng ta tiếp xúc với một nam nhân ngoài hắn lập tức nàng cùng nam nhân kia trở thành huyết thi, linh hồn tan rã vĩnh viễn mất đi cơ hội siêu thoát.
Trong thân thể của Quan Nhược Cơ có một con Cửu Quỷ Kim Xà, vốn dĩ là một con giao long sắp hóa rồng nhưng vẫn diệt dưới thiên kiếp, để lại một tia sinh khí mệnh dung nhập vào cơ thể của một nữ nhân thân thể thuần âm, mà nữ nhân này không may lại là Quan Nhược Cơ.
Nàng bị Cửu Quỷ Kim Xà ký thác sinh mệnh nên không có khả năng tu luyện, chỉ có thể cung cấp sinh khí cho nó duy trì sinh mạng.
Xà vốn tình dâm, Quan Nhược Cơ dù lúc này biểu hiện trinh liệt nhưng chỉ cần độc xà xâm nhập lục phủ ngũ tạng lập tức sẽ trở thành dâm nữ vạn người cưỡi, khi đó nàng sẽ hấp thu dương khí nam nhân bồi bổ cho quỷ xà.
Dạ Khinh Ưu cũng không muốn quản chuyện của nàng, nhưng ít nhiều nàng ta cũng là nữ nhân của hắn, chí ít hắn không muốn nam nhân khác đụng vào nàng.
Thậm chí trước khi đi hắn đã tạm thời giúp nàng phong ấn Cửu Quỷ Kim Xà, để lại một bản "Phệ Hồn Tinh Quyết" giúp nàng bước vào con đường tu đạo, dùng cơ thể thuần âm thúc đẩy tu luyện, đồng thời nắm giữ trong tay tạo hóa hấp thu tinh luyện Cửu Quỷ Kim Xà.
Hắn cho nàng một hồi cơ duyên cũng như biến cố, còn về việc nàng có để tâm tới "Phệ Hồn Tinh Quyết" hay không thì hắn không chút để tâm.
Lâm Thạch Thành dù không phải là thành trì lớn nhất Huyết Vũ đại lục nhưng tuyệt đối không nhỏ, thậm chí nó còn vô cùng nổi tiếng vì thứ gì ở đây cũng có, lời phóng đại này Dạ Khinh Ưu rất xem thường.
Để tranh gây chú ý không đáng có, hắn tùy tiện lấy ra từ cách vùng không gian một cái giới chỉ nhỏ đeo trên tay, bỏ vào vài thứ cần thiết xem như vừa đủ tiêu xài, hơn chục ức linh thạch cực phẩm, vạn vạn linh thạch thượng phẩm, còn linh thạch trung phẩm với hạ phẩm hắn không có thu gom nên chỉ có tầm mấy trăm vạn.
Dạ Khinh Ưu bắt đầu làm quen với cuộc sống của một phàm nhân, cái tư vị mà hắn đã dần quên đi hàng trăm năm qua.
Bước ra từ một nhà trọ hạng nhất, Dạ Khinh Ưu dù che giấu dung mạo nhưng khí tức ma mị hấp dẫn vẫn rất thu hút, nhiều tiểu thư thiếu nữ đi qua phải dừng lại nhìn hắn một chút.
Đối với mấy biểu hiện của đám phàm nhân này Dạ Khinh Ưu rất không để ý, đi trên đường nhìn thấy thứ gì thú vị liền tự tiện cầm lấy quăng trả vài viên linh thạch như xả nước khiến việc kinh doanh của đám chủ sọp phất lên nhanh chóng, lập tức nhiều người nhao nhao đi theo giới thiệu đủ thứ khiến hắn phát phiền tiện tay đánh ngã mấy chục người làm bọn chúng phát sợ không dám theo đuôi nữa.
Lúc này, Dạ Khinh Ưu dời mắt nhìn về phía tây trước một quầy bán màn thầu, một thiếu niên què quặt đang cầm mấy hào tiền mua một cái bánh bao, động tác chắt chiu tiết kiệm kỳ kèo, cuối cùng chỉ mua một cái màn thầu nóng ôm chặt trong lòng.
Chủ tiệm vô cùng chán ghét xua đuổi, người thiếu niên cũng rất thức thời lập tức bỏ đi.
Dạ Khinh Ưu để ý thiếu niên này là vì kẻ này có Lôi Linh Căn lại có Xích Dương Đọa Thể Thiên, là một nhân tài tu luyện cực phẩm khó gặp, nếu đặt trong một tông phái chắc chắn là đệ tử danh giá nhất.
Nhưng tiếc là linh căn cùng thể chất lại đối nghịch sinh ra dị biến nên khó lòng mà phát hiện ra thiếu niên này có thiên phú xuất chúng.
Chẳng qua Dạ Khinh Ưu là ai chứ, chỉ nhìn một cái là liền nhìn ra, hắn đây là lần đầu nhìn thấy một người vừa sở hữu Lôi Linh Căn lại có Xích Dương Đọa Thể Thiên, sinh ra chút hứng thú với thiếu niên què.
Nơi thiếu niên què sinh sống cách khá xa Lâm Thạch Thành, là một nhà lá rách rưới, bốn phía vách tường gần như mục nát.
Mà phía bên trong nhà lá, ngồi trên giường là một thiếu nữ tầm 12 tuổi, gầy gò xanh xao nhưng nàng sinh ra thanh thuần tú lệ, dù nhỏ tuổi nhưng vô cùng xinh xắn, vẻ yếu đuối bệnh tật càng làm người ta thêm thương tiếc.
Thiếu niên què sinh ra cũng mày thanh mục tú, tuấn mỹ dung nhan nhưng do mái tóc dài che khuất nửa mặt cùng vết nhọ bẩn dính trên mặt nên trông không khác nào ăn mày, mà thiếu niên cũng chỉ hơn thiếu nữ 3 tuổi, trông càng thêm thê thảm hơn.
Ngay lúc này thiếu niên què chống gậy nhỏ từng bước khó khăn đi vào trong nhà, trên môi nở nụ cười hiếm có, ôm chặt màn thầu trong lòng, vội vã lao vào nhà ngồi gần cạnh thiếu nữ, cẩn thận lấy chiếc màn thầu chỉ sợ nó bị bẩn khiến tiểu nữ hài không thích.
"Muội xem, hôm nay ta mua màn thầu muội thích nhất này."
"Khụ...!khụ...!đại ca...!huynh ăn chưa..."
Thiếu nữ ho khan, gầy yếu chống tay dậy, phía dưới hai chân nàng không thể động đậy dường như tình trạng so với thiếu niên còn nặng nề hơn.
Thiếu niên vuốt nhẹ lưng nàng, vẫn giữa nụ cười sáng lạn trên môi.
"Đại ca ăn no lắm rồi...!Chỉ kịp chừa chút cho muội thôi..."
Thiếu niên tỏ ra tội lỗi cứ như bản thân thật sự đã ăn hết màn thầu vậy, tiểu nữ hài mỉm cười hai tay mềm yếu cầm lấy màn thấu đã hơi nguội, xé một miệng rồi đặt lên miệng, mắt vừa ăn lại nhìn thiếu niên.
Khi nàng ăn gần được một nửa liền buông ra, đưa nửa cái còn lại cho thiếu niên yếu ớt cười.
"Muội no rồi, còn lại huynh mau ăn đi.
Nếu không ăn thì đem bỏ đi là được."
"Đại ca ăn mà."
Thiếu niên biết mình không lừa được tiểu nữ hài, họng khô khốc như sắp khóc, vừa ăn chiếc màn thầu lại cảm thấy một vị mặn đau thấu tâm can.
Huynh muội bọn hắn cha mẹ mất sớm, chỉ có thể nương tựa nhau sống qua ngày, như vậy ông trời còn đày đọa để huynh muội bọn hắn mắc bệnh nan y, vừa đến sinh nhật 10 tuổi chân liền tê liệt không thể di chuyển, hắn thì chỉ có chân phải bị phế, còn muội của hắn lại liệt nửa thân dưới.
Hắn muốn tu luyện nhưng trời không giúp hắn, để hắn đã tàn còn phế, cuộc sống cơ cực như thế nào hắn cũng không than khổ, chỉ là hắn không muốn em gái của hắn giống như hắn phải sống nghèo khổ suốt đời như vậy.
Hắn chỉ có một ước nguyện là chữa trị cho tiểu muội của mình, về phần hắn thì chuyện gì xảy ra cũng được.
Thiếu niên quay người đi lau đi nước mắt không cho nữ hài nhìn thấy, sự cứng cỏi trong tâm khảm cũng có lúc chai sạm, nếu không phải còn có một muội muội thì hắn đã sớm đâm đầu vào tường chết rồi.
Lạch...!cạch...
Bất ngờ phía bên ngoài vọng tới tiếng bước chân, lần lượt hơn 5,6 tên ăn mặc rách rưới nhưng thân thể lành lặn khỏe mạnh xuất hiện trước cửa, dẫn đầu là một tên mập mạp to béo trông vô cùng ti bỉ.
Thiếu niên cảnh giác nhìn vào tên mập mạp dẫn đầu, trong mắt hiện tia hung quang, tức giận.
"Thập Lục, ta đã sớm trả tiền cho ngươi rồi.
Ngươi còn tới