Lý Cầm cũng nghĩ giống vậy nhưng bà ta chỉ là mẹ kế của Chu Chí Quốc, bây giờ trong phòng còn xảy ra chuyện kia, một người mẹ kế như bà ta cũng không thể xông vào phòng vào lúc này để kéo người phụ nữ trên người Chu Chí Quốc xuống được.
“Bình thường nó không phải như vậy? Sao bây giờ lại ngủ với Tần Lâm?” Lý Cầm vừa tức vừa xấu hổ.
Chu Hồng Tinh tức giận nói: “Anh… Anh cũng là kẻ đáng khinh! Hạng phụ nữ ngàn người gối vạn người cưỡi lên mà anh cũng cần!”
Lý Cầm khó chịu nói: “Ở vùng nông thôn này, Tần Lâm cũng có dáng dấp không tệ, bằng không sẽ không kiêu ngạo mà chọn tới chọn lui.
”
Chu Hồng Tinh cắn răng nói: “Cái gì mà kiêu ngạo? Đó là chị ta không biết liêm sỉ, chẳng những cấu kết với thanh niên trí thức làm bậy mà còn bỏ trốn với người ta, con không tin chị ta trong sạch.
”
Lý Cầm cũng không tin, bà ta cho rằng cho dù Tần Lâm có giữ chặt quần mình thì cũng không thể ngăn được đàn ông khác.
Hai người không tiếp tục đứng chờ trong nhà nữa mà chỉ có thể quay ra đồng làm việc.
Vừa ra khỏi cửa thì đã có người hỏi thăm, có phải Chu Chí An đang dạy dỗ vợ mình không, có chặt gẫy chân vợ mình không.
Lý Cầm và Chu Hồng Tinh có thể trả lời thế nào? Lẽ nào nói bây giờ Chu Chí An đang dạy dỗ vợ mình ở trên giường sao?
Lý Cầm khẽ cắn môi.
Tuyệt đối không thể để chuyện này dễ dàng trôi qua như thế.
Bà ta không muốn Tần Lâm lười biếng lại thích gây họa này tiếp tục ở lại nhà họ Chu thêm nữa.
Trong phòng ngủ, Tần Lâm mệt đến mức mắt mở không lên và mê man ngủ mất rồi.
Chu Chí Quốc nằm một bên, ánh mắt sâu âm u, lạnh lùng nhìn gương mặt đã ngủ