Editor: Lãnh Sam.
Nếu hắn nguyện ý ở, vậy cứ ở đi.
Cô vì tiền đồ của hắn mà lo nghĩ thật tốt, hắn lại không muốn, vậy thì không trách cô được.
Phong Lâm gật gật đầu, mặt mày hiện lên một tia giảo hoạt.
" Tốt, đều nghe em."
Thanh âm ôn hòa tự mang vô hạn sủng nịch.
Đáng tiếc, Ngôn Linh lại khoan thai tiếp tục chơi game.
Nhưng thật ra âm thanh nhắc nhở của hệ thống, lôi lại hai phần suy nghĩ của cô.
Cô ngước mắt, ánh vào mi mắt chính là độ hảo cảm 1, 1, ,1,......
Độ hảo cảm hiện tại của Phong Lâm là 50.
" Mới 50?" Vừa rồi không phải đã 45 sao?
Thân, bổn hệ thống sẽ không xuất hiện tình huống tính toán sai lầm, đến nỗi cô nói 45, thực xin lỗi, độ hảo cảm của Phong Lâm trong quá trình hôn mê, vẫn rớt như cũ.
Ngôn Linh gật gật đầu, trên mặt thanh quý rõ ràng căng chặt.
"......" Không nghĩ tới, chiêu đánh bất tỉnh này, cư nhiên không dùng được!
Xem ra Phong Lâm đã biết bản thân bị đập một quyền.
Ngôn Linh ở trong lòng thổn thức một tiếng, ngược lại, đem việc này ném ra sau đầu.
Sau hôm nay.
Mỗi ngày Phong Lâm đều sẽ đúng giờ nấu cơm, thu thập phòng bếp, sửa sang lại phòng, quét dọn nhà cửa.
Đến nỗi độ hảo cảm cũng bay lên tới 60 rồi.
Thẳng đến buổi tối ba ngày sau.
Ngôn Linh ra đổi nước, thình lình thấy được Phong Lâm đang giúp cô giặt quần áo......
Ngôn Linh, "???"
Cô duỗi tay xoa xoa mắt.
A, cô không nhìn lầm.
Phong Lâm đối với sự xấu hổ này, hoàn toàn không biết gì cả.
Ngước mắt nhìn đến Ngôn Linh đang mặc áo ngủ, nghiêm túc nói, " Lấy nước xong liền nhanh chóng trở về phòng, đừng để cảm lạnh."
Dứt lời, hắn lại tiếp tục giặt quần áo.
Đôi mắt xinh đẹp của Ngôn Linh mở thật to, trơ mắt nhìn hắn giúp cô giặt quần áo của mình.
Kiều tiếu mặt, không chịu khống chế nóng lên, ửng đỏ.
Chợt.
Cô ôm ly nước xoay người rời đi.
Cũng không quay đầu lại bước nhanh trở lại phòng, rồi sau đó ' lạch cạch ' một tiếng đóng cửa, dựa cả người ở trên cửa.
Tim không thể ức chế thình thịch đập nhanh hơn, loại cảm giác này......
Thật kỳ lạ.
Cô lấy một bàn tay sờ sờ