Editor: Kiều Tiếu Nương Tử[ Các bảo bảo nếu thích thỉnh cho năm sao, không thích hy vọng không cho điểm, sách mới yếu đuối cần sự che chở, vạn phần cảm tạ! ]Em là người mạnh nhất anh từng gặp, cũng là người đáng sợ nhất. —— lời tựa
——————————————————————————
Ánh mặt trời loang lổ, mặt đất nhuộm sắc vàng, vốn là một khung cảnh hài hoà, nhưng bầu không khí chung quanh lại có chút không đồng nhất.
“Cửa hàng ngày hôm qua thế nào? Lại đến đó chứ?”
“Được a, đồ vật ở nơi đó không tồi.”
Mấy nữ sinh đeo cặp sách đi trên đường, vừa nói vừa cười.
Mà cách đó không xa là một nữ sinh khác, tuổi tác không chênh lệch lắm, mái tóc đen dài đến eo có chút hỗn độn, một đôi mắt to có hơi ánh lên sự trốn tránh, sau đó lại nhịn không được liếc mắt nhìn mấy người phía trước một cái.
Đương nhiên, người cô nhìn không phải là mấy nữ sinh này, mà là nhìn đoàn sương mù đen đi theo mấy nữ sinh...
Cặp mắt to đen bóng đảo qua một vòng, bước chân dừng lại, được rồi... Cô vẫn nên quyết đoán đổi một đường khác để về thôi.
Cảm nhận được hai chân của mình có chút mềm, Yến Lạc cảm thấy quyết định này của mình thập phần chính xác.
Tuy rằng không phải bám theo cô, nhưng mà…… Cô nhìn thấy sẽ sợ hãi nha (T▽T)
Bạn nói xem, một người rõ ràng rất sợ quỷ, cố tình lại có thể nhìn thấy được những loại đồ vật như vậy, rốt cuộc cô ấy đã tạo nghiệt gì a.
Vừa mới động bước chân, bất chợt lông tơ run rẩy, đoàn sương mù phía trước phảng phất đã nhìn ra được Yến Lạc khác thường.
Nhanh chóng quyết định, cất bước chạy, Yến Lạc không chút do dự quẹo vào một ngõ nhỏ mà trước nay bản thân chưa từng đi qua.
Trái tim đập bùm bùm, Yến Lạc mới chậm rãi phục hồi tinh thần nhìn chung quanh.
Nếu từ đây trở về nhà, nên đi thế nào mới tốt đây?
“Đinh —— năng lực phù hợp, ghép đôi thành công, trói định thành công —— ký chủ tốt lành, hệ thống Tiểu Phấn Hồng đồng hành cùng ngài, vì ngài phục vụ!”
Lúc này, bên tai truyền đến âm thanh leng keng leng keng, một đạo ánh sáng hồng nhạt từ bên cạnh hiện ra.
Yến Lạc:……
Mẹ ơi! Quỷ a a a a!!! (?Д?)ノ
Yến Lạc xoay người muốn chạy, nhưng mới chạy chưa được hai bước, liền cảm giác đầu đụng phải thứ gì đó.
Đột nhiên té ngã trên mặt đất, Yến Lạc ăn đau giơ tay xoa cái trán của mình, nửa mở con mắt nhìn trước mắt trống rỗng.
Rõ
ràng không có cái gì……
Dùng tay sờ soạng phía trước, lại sờ đến một đồ vật cứng giống như bức tường.
Yến Lạc:……
Đây là…… Quỷ đánh tường trong truyền thuyết??
Cô nhất định là đang nằm mơ…… Đột nhiên cốc trán một cái, hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến cùng, Yến Lạc dứt khoát lưu loát nằm xuống đất nhắm mắt lạt.
Nằm mơ a! Tỉnh lại đi!
Tiểu Phấn Hồng chậm rì rì bay hai vòng quanh Yến Lạc:……
Có cảm giác ký chủ này, đầu óc tựa hồ có chút vấn đề……
“Thân ái ký chủ, xin hỏi ngài có vấn đề gì muốn hỏi sao? Tiểu Phấn Hồng phục vụ nhiệt tình, tuyệt đối làm ngài vừa lòng!"
“……”
Thật lâu sau không có tiếng gì đáp lại……
Tiểu Phấn Hồng:……
Tiếp tục mỉm cười.
“Nếu ký chủ đại nhân không có vấn đề gì muốn hỏi, vậy chúng ta nên bắt đầu chuyến lữ hành sửa chữa vị diện!"
Vừa dứt lời, vô vàn quang mang tràn ra, trực tiếp đem Yến Lạc bao vây vào bên trong.
Thân mình đột nhiên nhẹ tênh, Yến Lạc hoảng sợ mở to mắt, không phải nằm mơ! Đợi chút! Đợi chút, cô có chút luống cuống, vấn đề rất lớn a.
“ Cậu chờ một chút……” A a a!!
Nhưng mà thời gian chỉ trong tích tắc, Tiểu Phấn Hồng cùng Yến Lạc còn chưa kịp bò dậy đã không thấy bóng dáng.
Đường phố trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, sự tình vừa mới xảy ra không khiến cho bất kì kẻ nào chú ý tới.
Thân thể có chút đau nhức, dưới thân phảng phất như có thứ gì đó đang động đậy.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời hạ xuống, chiếu thẳng vào đôi mắt của Yến Lạc.
Cặp lông mi như hai cánh bướm rung rung, chậm rãi mở ra.
Bên trong đôi mắt đen trong suốt xẹt qua một tia mê mang.
Đây là nơi nào?