Editor: Kiều Tiếu Nương TửYến Lạc đứng dậy, cảm nhận được thân thể đau nhức không khỏi ưm ra tiếng.
Vừa rồi là nằm mơ?
Đúng, chắc chắn là nằm mơ……
Nhưng mà…… Nhìn kiến trúc xa hoa xung quanh.
Yến Lạc:…… Này, này, đây là nơi nào a?!
Cúi đầu nhìn váy ngủ dài bằng tơ tằm mềm mại trên người mình, Yến Lạc cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.
Nghĩ đến lời nói bản thân nghe được trước khi hôn mê, Yến Lạc nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận mở miệng, “Tiểu Phấn Hồng?”
Còn chưa kịp nghe thấy tiếng đáp lại, cánh cửa trước mắt Yến Lạc vang lên một tiếng.
Yến Lạc đột nhiên cứng đờ, nhìn cửa mở ra từng chút một.
Một người hầu gái mặc trang phục trắng đen cẩn thận đẩy cửa ra, thấy Yến Lạc ngồi trên giường thì có chút sửng sốt.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, thiếu nữ kia mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cười mở miệng.
“Tiểu thư, ngài đã tỉnh a.”
“Hả? A…… ừ ừ.” Yến Lạc chớp chớp mắt có chút mỏi.
Có chút…… Ngốc…… Nhưng không phải những đồ vậy kỳ kỳ quái quái thì tốt rồi.
“Đây là quần áo vương hậu chuẩn bị cho người” Thiếu nữ cầm đồ vật trên tay đặt ở một bên, sau đó lơ đãng mở miệng, "Tối hôm qua tiểu thư ngủ có ngon không?
“Ngô……” Cô vẫn nên khách khí nhỉ…… Yến Lạc hơi hơi do dự, trong lòng điên cuồng hò hét, cái thứ đem cô ném tới nơi này đâu rồi??!!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
“Giường có thoải mái không?” Thiếu nữ cười tiếp tục hỏi, “Vương hậu cố ý ra lệnh cho chúng tôi chuẩn bị cho người một chiếc đệm thật mềm mại, giấc ngủ vừa rồi người hẳn là ngủ ngon đi?”
Đợi chút…… Đệm thật mềm mại……? Ngủ ngon sao? Ai! Có chút giống với cốt truyện cô đã từng nghe qua a! Hơn nữa, một thân đau nhức này.
Chẳng lẽ……
Trong đầu cô linh quang chợt lóe, sau đó mở miệng.
“Đừng nói nữa, đêm qua cả một đêm tôi đều không ngủ được, luôn cảm thấy bên dưới cộm lên làm tôi khó chịu."
Cốt truyện này không phải là truyện Đậu Hà Lan Công chúa (*) sao? Vị diện đồng thoại tối cao! Câu chuyện này hồi còn nhỏ không biết cô đã xem qua bao nhiêu lần, nhiều đến mức thuộc lòng! Quan trọng nhất là, ở trong thế giới này không có những đồ vật kỳ kỳ quái quái!
Ân…… Hơn nữa dựa theo tiết tấu của câu
chuyện thì chỉ cần hai ba câu là kết thúc, chắc là thật nhanh thôi cô có thể rời đi thế giới này, mà rời đi rồi thì hẳn là có thể biết rõ cái tình huống quỷ gì đang xảy ra đi?
Hoàn mỹ!
Đang ở trong trạng thái đắc ý, Yến Lạc hoàn toàn không chú ý đến ngón tay hầu gái run lên, thiếu chút nữa làm quần áo trên tay rơi xuống đất.
Lúc này cửa lần nữa bị mở ra, thiếu nữ sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên lùi về phía sau một bước, hành lễ, “Vương hậu điện hạ……”
Người nọ vừa mở cửa có một thân lễ phục đỏ hoa lệ, trên mặt mang theo một tia vừa lòng, “Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Thiếu nữ hơi hơi mím môi, cung kính hành lễ, rồi xoay người rời đi.
Tình huống này là như thế nào?
Yến Lạc nhìn người trước mắt, tổng cảm thấy sự tình có chút không thích hợp, dự cảm xấu dâng lên.
“Yến Lạc công chúa phải không?"
Hẳn là đang kêu cô đi?
Yến Lạc hơi chần chờ gật đầu.
“ Cô không cần lo lắng,” Người nọ cười, “Cứ an tâm ở lại nơi này thì tốt rồi.”
Tuy rằng tươi cười thực ôn nhu…… Nhưng dự cảm không tốt trong lòng lại càng ngày càng mãnh liệt, ngón tay Yến Lạc run rẩy, khẽ gật đầu.
“Cơm sáng đã chuẩn bị xong, sau khi cô thay quần áo xong thì ra ngoài đi, tất cả mọi người đều đang chờ cô.”
Nói xong bà xoay người đi ra cửa.
Này, rốt cuộc tình huống là như thế nào a?
(*) Truyện "Đậu Hà Lan công chúa" hay còn có tên là "Công chúa và hạt đậu". Nguyên văn tác giả là "Đậu Hà Lan công chúa" nên mình cứ để như vậy.