Tối qua Mộ Ngọc Tú đều không ngủ được.
Vừa nghĩ tới chuyện Trần Húc Tuấn cứ nói đỡ cho Mộ Yến Lệ, cô ta lại giận dữ.
Sáng sớm tỉnh dậy, trong nhà không một bóng người.
Cô ta càng tức giận, Trần Húc Tuấn dám cả đêm không về nhà! Nhưng cô ta không dám gọi điện thoại.
Bảy năm ngứa ngáy không phải chỉ có mình anh ta.
Nếu không phải nể mặt nhà họ Trần còn giúp đỡ nhà họ Mộ trong sự nghiệp, cô ta đã sớm ly hôn.
Cô ta đứng dậy, trang điểm rồi tới phòng làm việc của mình.
Vừa vào cửa, nữ trợ lý Tần Anh chào hỏi cô ta: “Chị Tú”.
Mộ Ngọc Tú đáp lại, thuận miệng hỏi: “Hôm qua sao rồi?”
Tần Ánh lắc đầu: “Không một bóng người”
Mộ Ngọc Tú dừng bước: “Lần trước ngôi sao hạng C kia chẳng phải coi trọng chiếc váy của cửa hàng chúng ta sao? Không tới à?”
Trợ lý nói: “Em đã gọi điện, nhưng cô ta nói đã đặt may ở tiệm khác, còn bảo tiệm chúng ta định giá trang phục quá cao, thiết kế không đủ độc đáo, dù sao cô ta nói rất nhiều.
Mộ Ngọc Tú hừ lạnh: “Một ngôi sao còn chưa đủ trình hạng C mà dám ghét bỏ thiết kế của tôi ư? Chờ tôi giành được thứ hạng trong cuộc thi lần này, để xem thử họ còn có thể nói gì”.
Cô ta mở phòng làm việc thời trang hai năm, vẫn không nóng không lạnh.
Cô ta cảm thấy chắc là thiếu sự khẳng định của chuyên gia.
Cho nên lần này cô ta dự định ghi danh cuộc thi thiết kế thời trang "Sức Hút Thời Trang 2021”, nghe nói giám khảo chung kết cuộc thi này là bậc thầy thời trang Angel.
Nếu được sự khẳng định của bà ấy, chắc chắn danh tiếng của cô ta cũng sẽ lan truyền khắp nơi, phòng làm việc của cô ta cũng được tăng địa vị.
Hiện giờ mấy ai còn xem thiết kế nữa? Chủ yếu là xem độ nổi tiếng.
Tần Ánh phụ họa: “Đúng, đến lúc đó cho họ giành vỡ đầu! Phải ồi, tác phẩm dự thi của chị Tú là gì? Còn mấy ngày nữa là hết hạn rồi”.
Mộ Ngọc Tú đáp qua loa: “Gần xong rồi, hôm nay tôi lại trau chuốt thêm một chút” Thực ra bản phác thảo đã hoàn thành, nhưng cô ta cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó nên vẫn đang sửa chữa.
Cô ta vào văn phòng, khởi động máy tính lên, nhập mật khẩu, đăng nhập, tìm văn kiện lưu file thiết kế, lại phát hiện tệp dữ liệu của mình đều biến mất.
Mộ Ngọc Tú trợn tròn mắt, thoát ra rồi lại bấm vào, vẫn không thấy.
Đăng nhập drive, cũng không thấy.
Cô ta hoảng hốt, nôn nóng nhìn ra ngoài cửa kêu: “Tần Anh, Tân Ánh!”
Tần Anh vội vàng chạy vào: “Sao vậy chị Tú?” Mộ Ngọc Tú chộp lấy xấp tư liệu ném qua: “Ai đụng vào máy tính của tôi?”
Tần Ánh hoảng sợ lùi về sau: “Em không đụng mà chị Vân, máy tính của chị có mật khẩu, ai đụng vào được?”
Đây cũng là điều khiển Mộ Ngọc Tú kinh ngạc.
Máy tính của cô ta có mấy tầng mật khẩu, sao có thể biến mất chỉ trong một đêm? Cô ta nổi giận đập bàn.
Lúc này lại có hai người tiến vào văn phòng, đều là nhà thiết kế của phòng làm việc thời trang, hai người đều gặp tình huống tương tự.
“Chị Tú, bản vẽ thiết kế của bọn em đều không thấy.”
“Đúng thế, em cũng vậy”.
Lúc này Mộ Ngọc Tú mới nhận thấy nghiêm trọng: “Mau kêu nhân viên kỹ thuật lại đây kiểm tra thử” Một người đàn ông đáp: “Vừa rồi kỹ thuật bên chỗ tôi, cậu ta nói có khả năng đã bị người khác xóa mất, hoặc là bị hacker xâm nhập”
Mộ Ngọc Tú đần mặt ra: “Hacker?” hacker nào lại đi công kích phòng làm việc nho nhỏ của mình? Không có cách nào khôi phục à?” Cô ta không cam lòng hỏi.
“Không khôi phục được.
Kỹ thuật nói hacker này giỏi lắm, cậu ta thậm chí không thể truy tìm manh mối”.
Mộ Ngọc Tú lập tức ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt sụp đổ.
Tân Ảnh an tủi: “Chị Tú đừng sốt ruột, chẳng phải chỉ có bản thiết kế tay sao? Trau chuốt một chút thì chắc vẫn kịp báo danh”
Mộ Ngọc Tú trừng Tân Ánh: "Óc cô là óc lợn hả? Cuộc thi yêu cầu bản vẽ thiết kế điện tử!”
Tần Ánh cạn lời, cô ta chỉ muốn an ủi một chút mà thôi.
Mộ Ngọc Tú phiền lòng: “Được rồi được rồi, ra ngoài hết đi”
Mấy người phẫn nộ đi ra ngoài.
Mộ Ngọc Tú ngồi trên ghế, suy nghĩ nát óc mà không hiểu rốt cuộc ai đã công kích phòng làm việc nhỏ bé của mình.
Cô ta đứng dậy, đóng cửa phòng làm việc rồi gọi điện thoại: “Văn Huy, anh có thể tới chỗ em một chuyển không?”
Một giọng nam lưu manh truyền ra từ trong điện thoại: "Sao vậy bảo bối?” “Máy tính của em bị công kích, bản vẽ thiết kế đều biến mất.” Mộ Ngọc Tủ nôn nóng nói.
“Đừng sốt ruột bảo bối, anh đang ở nơi khác.
Mai được không? Mai anh sẽ tới xem cho em” Mộ Ngọc Tú nhíu mày: “Anh không thể trở về ngay bây giờ à?”
“Bảo bối, anh đang ở nước Mỹ,