Ba người lái xe chạy thẳng tới Chốn Bồng Lai.
Chốn Bồng Lai là nơi ăn chơi lớn nhất thành phố Cẩm Chướng, có đầy đủ ăn nhậu chơi bời, chỉ có những thứ anh không ngờ tới chứ không có thứ gì người ta không làm được.
Đương nhiên những người có thể tới đây cũng đều giàu sang phú quý.
Mấy người vừa tới đại sảnh thì tình cờ gặp nhóm người Lục Việt Anh, Tần Dương Đức, nam nam nữ nữ cộng lại có bốn năm người.
Mọi người nhiệt tình chào hỏi Dung Tư Thành, xem ra đều là bạn bè khá thân.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ nói với mọi người: “Tần Dương Đức, các cậu lên trước đi, tôi sẽ tới ngay”
Đám người Tần Dương Đức đi trước, Lục Việt Anh ôm vai bá cổ Lâm Hà Vinh: “Cậu về nước hồi nào vậy?”
Lâm Hà Vinh cười chào hỏi anh ta: “Anh Việt, hôm nay em mới về nước”
“Vậy thì vừa lúc đi với nhau đi, đón gió tẩy trần cho cậu” Lục Việt Anh nói.
Lâm Hà Vinh muốn đi, nhưng nhìn Mộ Yên Lệ, sợ cô sẽ không quen nên đang định từ chối, Dung Tư Thành lại lên tiếng: “Còn cần cậu à?”
Lục Việt Anh bất mãn tặc lưỡi: “Anh trả tiền là được.”
Dung Tư Thành: “Không muốn chơi với cậu”
Lục Việt Anh trợn trắng mắt: “Nếu không phải thấy chỗ anh có gái xinh thì làm như tôi muốn mời anh lắm ấy”
Anh ta là người rất dễ gần, nói rồi đi về phía Mộ Yến Lệ: “Cậu ta sợ cô không quen, nhưng bạn bè chính là dùng để làm quen, trước lạ sau quen.
Còn nhớ tôi không? Chúng ta gặp nhau lần thứ hai rồi đấy”.
Mộ Yến Lệ ngẩn người, sao cô không có ấn tượng gì hết vậy? Cô cười xấu hổ: "Xin lỗi, tôi quên mất rồi.”
Dung Tư Thành không kiên nhẫn đạp Lục Việt Anh một phát: “Cút đi, mau cút!”
Lục Việt Anh né tránh: "Giữa nơi công cộng, chú ý thái độ của anh.”
Dung Tư Thành đều bị chọc giận cười: “Nói chuyện với loại người như cậu thì cần gì ý thức?”
Mộ Yến Lệ nhìn Dung Tư Thành.
Anh ta cũng không phải lạnh lùng khó tiếp cận, lúc giao lưu với anh em của mình vẫn vừa nói vừa cười.
Lục Việt Anh không so đo với anh, lại gần Mộ Yên Lệ: “Chính là ở quán bar Thiên Đường, cô với Dung Tư Thành đấu giá với nhau ấy, còn nhớ không? Tôi ở ngay trên lầu.
Lúc đó tôi quả thực rất kinh ngạc về cô, không, là kính nể, cô là người đầu tiên khiến anh ta chịu
thiệt lớn đến thế!”
Dung Tư Thành: “Sao cậu nói nhảm nhiều vậy hả?”
“Tôi chỉ khen mỹ nữ thôi mà”
Mộ Yến Lệ bóp trán, sao cô không cảm thấy anh ta đang khen mình vậy?
“Thực ra...!là anh Dũng muốn tạo phúc cho xã hội!”
Lục Việt Anh cười nói: “Cô đã nói thay cho anh Dung rồi à? Vậy thì đi thôi, bên trên đều là bạn bè của anh ấy, tôi sẽ giới thiệu cho hai bên làm quen.
Cô đừng từ chối, một là chúng tôi đi theo các cô, hai là các cô đi cùng chúng tôi”
Mộ Yến Lệ mỉm cười: “Xem anh Dũng muốn thế nào.
Tôi thì sao cũng được”
Lục Việt Anh cười nói: “Đi thôi, ba người các cậu thật là không quan tâm anh em gì hết.” Nói rồi anh ta choàng vai Lâm Hà Vinh, đi lên lầu.
Dung Tư Thành bất đắc dĩ nói: “Nếu cô không thích thì đừng miễn cưỡng.
Chúng ta tới nơi khác ăn”
Mộ Yến Lệ nói: “Không sao, đi thôi” Dưới sự dẫn dắt của nhân viên tạp vụ, hai người đi vào phòng VIP Xem ra Dụng Tư Thành thường xuyên tới nơi này.
Nhân viên phục vụ ở đây thấy anh đều khách sáo chào hỏi: “Sếp Dung, mời vào đây” Ngay cả cô đi đằng sau cũng được xem trọng, mỉm cười gật đầu chào với cô.
Đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là ánh đèn nhiều màu mê ly, cứ như rơi vào mộng cảnh, trang sức hình thù kỳ lạ,