Mộ Yến Lệ không ngờ Dung Tư Thành cũng ở nhà.
Cô ngượng ngùng giải thích: “Lâm Hà Vinh không yên.
lòng nên nhất định đòi đi theo tôi tới xem thử"
Dung Tư Thành khẽ gật đầu: “Ừ.
Làm phiền cô”
“Chú!” Mộ Gia Hạo nghiêng đầu chào Dung Tư Thành, trên mặt không giấu nổi vui sướng.
Anh đi tới xoa đầu cậu bé, ôn hòa hỏi: “Vết thương trên chân cháu đã lành chưa?”
Mộ Gia Hạo gật đầu: “Hết đau rồi” "Cậu!” Lâm Hà Vinh chào hỏi.
Dung Tư Thành gật đầu: “Mới về hả?” “Vâng, vừa xuống máy bay là cháu tới đây luôn” “Đi thăm ông cố ngoại đi.
Ông ấy thường xuyên lải nhải cháu”
Lâm Hà Vinh đáp lời, quay sang nhìn Mộ Yến Lệ: “Yến Lệ, chúng ta vào thôi.”
Mọi người vào phòng của ông cụ.
Ông cụ vóc dáng hơi gầy, gương mặt úa vàng đầy nếp nhăn, trên cầm một nhúm râu dê có phần đáng yêu, thoạt nhìn rất khỏe khoắn, thần thái sáng láng.
Ông ấy lập tức nhìn thấy Lâm Hà Vinh, kích động rơi nước mắt, kéo tay anh ta bắt đầu hỏi anh ta nhiều năm sống ở nước ngoài thế nào? Ăn ngon không? Sống ổn không? Lâm Hà Vinh lại quan tâm tới sức khỏe, tâm trạng của ông cụ.
Hai người thân thiết trò chuyện thật lâu, ông cụ mới nhìn về phía Mộ Yên Lệ và Mộ Gia Hạo: “Hai vị này là ai vậy?”
Ông ấy tò mò nhìn Lâm Hà Vinh, còn tưởng là người nào đó của anh ta.
Lâm Hà Vinh với giới thiệu: “Ông cố ngoại, đây là bác sĩ Mộ đã chữa bệnh cho ông, đây là con trai của Yến Lệ.
hai người chưa gặp nhau à?”
Dung Tư Thành đút tay vào túi quần, đối diện với ánh mắt của ông cụ, anh giải thích: “Lần trước ông nội tỉnh dậy đã bị người nhà vây quanh, chưa kịp giới thiệu”
Ông cụ sáng tỏ gật đầu: “Cảm ơn cô nhé bác sĩ Mộ”
Mộ Yến Lệ nở nụ cười: “Ngài đừng khách sảo, đây là trách nhiệm của tôi” Ông cụ lại đưa mắt nhìn Mộ Gia Hạo: “Tới đây, tới chỗ ông nội đi.
Cháu tên gì?” Mộ Gia Hạo cười lại gần: "Ông cố, cháu tên là Mộ Gia Hạo”
Một tiếng ông cố khiến ông cụ sướng rơn cả người, bàn tay già nua nắm tay Mộ Gia Hạo: “Bé ngoan, cháu mấy tuổi rồi? Đã đi học chưa?”
Mộ Gia Hạo đáp: “Ông cố, cháu sáu tuổi rưỡi, đi học rồi, ở trường mầm non quý tộc” Ông cụ vuốt râu dê, cười vui vẻ: “Ừ, miệng lưỡi lanh lợi, tư duy nhanh nhảu, bác sĩ Mộ, con trai cô giỏi låm."
Mộ Yến Lệ cười khẽ: "Chẳng qua là nghịch ngợm quá”
Ông cụ nhìn chằm chằm Mộ Gia Hạo, lẩm bẩm: “Nghịch ngợm mới tốt.
Trẻ con nghịch ngợm đều thông minh”.
Nhìn chòm râu bạc trắng của ông cụ, Mộ Gia Hạo nóng lòng muốn thử: "Ông cố, cháu có thể sờ râu của ông không?”
Ông cụ vui vẻ đồng ý, vươn cằm về phía trước: “Cháu sờ đi”
Mộ Yến Lệ nhíu mày: “Gia Hạo, không được mất lịch sự.” Ông cụ hào phóng nói: “Không sao không sao, con nít tò mò ấy mà.
Sờ đi, nghe ông cố” Mộ Gia Hạo rất hào hứng, nhẹ nhàng sờ chòm râu, sau đó cười tui vẻ: “Râu của ông cố không ngứa gì hết” Nói rồi, cậu bé lại sờ cằm mình: “Sao cháu không mọc râu?”
Vừa dứt lời, mọi người đều bật cười.
Ông cụ cười sung sướng nhất: “Chờ cháu lớn bằng tuổi ông cố thì sẽ mọc râu”.
“Vậy đến lúc đó chúng ta so tài xem râu ai dài hơn ông nhé!” Ông cụ cười ha ha: “Ừ, ông cố sẽ cố gắng sống lâu một chút, lúc đó chúng ta sẽ thi đấu râu ai dài hơn”
Mộ Gia Hạo vỗ ngực bảo đảm: “Không sao đâu, có mẹ cháu ở đây, mẹ cháu sẽ chữa khỏi cho ông cố!”
Ông cụ cười ha ha, cười mặt mày hồng hào.
Mộ Yến Lệ đầy mặt hắc tuyến, không hiểu tại sao thằng bé lại tự tin đến thế.
Ngay cả cô cũng không dám nói như vậy đâu.
Dung Tư Thành