Thời gian vội vàng trôi qua.
Vị trí phòng làm việc của Mộ Yến Lệ đã được tìm thấy, cũng tiến vào giai đoạn trang hoàng.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn ở phòng làm việc theo dõi.
Một ngày này, cô nhận được cuộc gọi của ekip sản xuất cuộc thi “Sức Hút Thời Trang”, kêu cô ngày mai đi tham dự bình thẩm triển lãm sản phẩm cuối cùng.
Lần này cuộc thi thời trang có quy mô khổng lồ, không ít doanh nghiệp đều tham dự tài trợ, thanh thế cũng to lớn, đó là lựa chọn mười bộ thiết kế có nhân khí cao nhất, được giám khảo coi trọng nhất, sau đó sẽ do đội ngũ nhà thiết kế may lại, rồi lại từ người mẫu, hoặc là chính mình triển lãm trên sàn catwalk, sau đó cho giám khảo chấm điểm, khán giả bỏ phiếu.
Nếu có thể dẫn đầu thì chẳng những nhận được tiền thưởng mà các tạp chí lớn, TV, internet đều sẽ quảng bá tạo thế cho mình.
Phòng làm việc của cô còn chưa được xây dựng xong, không thì cô cũng sẽ nhờ đợt này tuyên truyền cho mình, có tác dụng hơn bất cứ loại quảng cáo nào.
Hôm sau, Mộ Yến Lệ đưa con trai đến trường, sau đó gia nhập vào ekip chuyên mục.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, cô vào một căn phòng ở hậu trường.
Trong phòng chỉ có một người đàn ông râu quai nón đang bận rộn trước bàn làm việc.
Thấy cô, người này lập tức chào hỏi: “Yến Lệ, tôi hứa hẹn chuyến đi này của cô sẽ không vô ích.
Lần này trình độ của thí sinh dự sinh đều không thấp, chắc là sẽ có tác phẩm được cô coi trọng”.
Mộ Yến Lệ nhướng mày: “Có hay không thì lần này đều sẽ là lần cuối cùng!”
Râu quai nón cười nói: “Đừng như thế mà, chúng ta không phải mới quen nhau, tôi chính là nhân chứng trên đường có thành thần đấy nhé!”
Hồi đó ở nước ngoài, anh ta vẫn là phóng viên, cô là nhà thiết kế, mỗi ngày anh ta đều theo dõi chụp ảnh, thật sự chứng kiến Mộ Yến Lệ từng bước một đi tới bước này.
Nếu không phải lần này có anh ta ra mặt thì cô cũng sẽ không làm giáo khảo.
Mộ Yên Lệ lạnh nhạt liếc anh ta: “Được rồi, chút thể diện của anh cũng chỉ đủ cho lần này thôi”
“Nếu lần này có thu hoạch thì cô có suy xét thêm lần nữa không?” “Không suy xét”
Mộ Yến Lệ thản nhiên nhìn cô ta, không ngờ cô ta cũng tới dự cuộc thi thiết kế thời trang này.
Thế thì thật thú vị, xem ra cô ta còn chưa biết cô thuộc bình thẩm đoàn.
Đúng là thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không của cô lại vào.
“Chị cười cái gì?” Thấy nụ cười ma quái của cô, Mộ Ngọc Tú hoảng sợ.
Dù gì cô ta cũng ăn cắp bản thiết kế, mặc dù không có bằng chứng