Tập đoàn Dung thị, văn phòng tổng giám đốc.
Trợ lý Tô Kiệm cầm di động tới báo cáo: “Sếp Dung, ngài xem người trong bức ảnh này có phải là cậu hai không?”
Dung Tư Thành tiếp nhận di động, bên trên là tiêu đề của một bài viết mới đăng tải: “Đạo đức suy đồi, mỹ nam ngất xỉu bên đường, một người phụ nữ nhân lúc cháy nhà mà hội của”
Bên dưới đính kèm một bức ảnh rõ ràng, một người đàn ông trẻ tuổi ngất xỉu trên mặt đất, bị một người phụ nữ sờ soạng từ trên xuống dưới.
Người phụ nữ đó vẻ mặt khẩn trương, thoạt nhìn đúng là rất giống lén lút.
Sắc mặt Dung Tư Thành trầm xuống, cau mày lại.
Chàng trai nằm dưới đất đó đúng là em trai của anh, mà người phụ nữ này anh cũng biết, chẳng phải chính là người phụ nữ đã trộm di động ở sân bay sao? Chẳng lẽ bây giờ lại tới trộm di động của em trai anh?
“Sếp Dung, là cậu hai ạ?” Tô Kiệm lại hỏi.
Dung Tư Thành trả di động cho anh ta, gật đầu rồi gọi điện thoại: “Bây giờ Vân Tiêu sao rồi?”
Một giọng nữ truyền tới từ trong điện thoại: “Không sao, chẳng qua là bệnh cũ, bị ngất xỉu bên đường, đã được xe cứu thương chở tới bệnh viện.
Bây giờ cậu ấy không sao rồi, anh đừng lo”.
Nghe vậy, Dung Tư Thành thở phào nhẹ nhõm: “Gần đây tôi đang tìm một thần y tên là Lệ Hạo, chờ tôi tìm được người đó thì cũng nhờ khám giúp cho Vấn Tiêu”
Người phụ nữ trong điện thoại dừng lại một lát, sau đó khẽ thở dài: “Sức của Vân Tiêu vốn đã như vậy rồi, e rằng ai tới cũng không chữa được hết.
Bao nhiêu năm rồi, anh tìm bác sĩ cho cậu ấy còn ít sao? Gần đây vất vả cho anh rồi”
“Không sao, dù gì đi nữa cậu ấy vẫn là em trai tôi”
Hai người trò chuyện mấy câu rồi cúp máy.
Biết em trai không có việc gì, Dụng Tư Thành cũng yên lòng.
Tô Kiệm bất đắc dĩ lắc đầu.
Bên ngoài đồn đãi hai anh em họ bất hòa, nhưng đó là người ngoài không biết.
Thực ra Dung Tư Thành rất quan tâm tới em trai mình, chẳng qua anh vốn ngoài lạnh trong nóng, không biết cách biểu đạt mà thôi.
Mà người phụ nữ trong bức ảnh này dám ăn trộm di động của cậu hai, còn sờ soạng cậu hai, tuyệt đối là tìm chết.
Cùng lúc đó.
Mộ Yến Lệ ngửa đầu nhìn kiến trúc cao chọc trời, cùng với mấy con chữ mạ vàng khí thế hùng hồn, trong lòng không khỏi cảm thán, không hổ là tập đoàn Dung thi, hào phóng cao lớn.
Cô bước vào trình bày mục đích của mình với lễ tân.
Lễ tân lập tức gọi Tô Kiệm: “Trợ lý Tô, cô
Mộ này nói đã hẹn phỏng vấn trước.
Cô ấy phỏng vấn chức vị nhà thiết kế thời trang”
“Ừ” Tô Kiệm tùy ý đáp lời.
Đến khi ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt của Mộ Yến Lệ, anh ta nhất thời cứng đờ.
Mẹ nó, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, người phụ nữ này chẳng phải là người vừa mới cháy nhà còn đi hôi của sao? Cô ta còn tới công ty phỏng vấn ư?
“Cô Mộ, cô ngồi