Dung Tư Thành nhìn cô, gằn từng chữ: “Ý tôi là công ty tôi không cần nhân viên như cô” Nói rồi anh liếc nhìn Tô Kiệm.
Tô Kiệm lập tức hiểu ý, chìa tay về phía cửa bày ra tư thế mời.
Mộ Yến Lệ đầy đầu hắc tuyến.
Cô từng thấy có người CV không đạt, bằng cấp không đủ, phỏng vấn khẩn trương, nhưng chưa từng thấy ai chưa hỏi câu nào đã bảo không cần nhân viên như cô.
Cô thì sao?
Cô cau mày nhìn Dung Tư Thành, cơn tức kìm nén một buổi sáng không thể chịu đựng được nữa.
“Anh không cần tôi thì có thể nói thẳng, sao còn công kích nhân phẩm của người khác thế hả? Nhân phẩm của tôi thì sao? Tôi tốt với người nhà, tốt với bạn bè, đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm! Tôi còn tưởng tập đoàn Dung thị là công ty chính quy lắm chứ, xem ra cũng chỉ có thế mà thôi! Ngay cả lý do từ chối cũng khác người!”.
“Ra ngoài!” Dung Tư Thành chẳng buồn liếc nhìn cô.
Mộ Yến Lệ hoàn toàn nổi giận: “Ra ngoài thì ra ngoài! Làm như người ta thèm công ty rách nát của anh lắm ấy, thật sự cho rằng ngoài anh ra không còn công ty khác hả?”
Nói xong, cô xoay người muốn rời đi.
Dung Tư Thành cười lạnh nhìn bóng lưng cô, hờ hững nói một câu: “Cô cho rằng người mà tập đoàn Dung thị không cần, công ty khác dám nhận à?”
Mộ Yến Lệ dừng bước, thiện cảm đối với Dung Tư Thành đã giảm xuống số âm.
Thoạt nhìn ra dáng ra hình thực tế cũng chỉ là một thằng tồi.
Còn muốn phong sát cô ư? Cho rằng cô sẽ sợ
à?
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo gai người: “Nhớ kỹ lời tôi nói, nhân viên như tôi đây về sau anh mời kiệu tám người khiêng tôi cũng không thèm tới!”
Dứt lời, cô tiêu sái xoay người rời khỏi văn phòng.
Ánh mắt Dung Tư Thành nhúc nhích.
Người phụ nữ này thật kiêu ngạo, còn hiệu tám người khiêng tới đón cô ta? Thật là tự đánh giá cao bản thân.
Anh cười lạnh, nhìn Tô Kiệm: “Kêu cậu tìm Thỏ Khôn để tìm kiếm thần y, cậu làm chưa?”
Tô Kiệm còn đang khiếp sợ.
Quá độc ác, tổng giám đốc nhà họ lại muốn phong sát cô ta chỉ để trả thù cho cậu hai.
Mà người phụ nữ kia cũng thật to gan, lần đầu tiên anh ta thấy có người dám nói chuyện với tổng giám đốc như vậy.
Bỗng nhiên nhận thấy ánh sáng lạnh bắn tới, anh ta giật mình, vội vàng trả lời: “Sếp...!sếp Dung, đã đăng tin rồi, nhưng Thỏ Khôn không nhận, có lẽ còn đang chờ đợi.
Nhưng phương thuốc Vô Ưu Tán ngài kêu tôi hỏi thăm sẽ được bán đấu giá tối nay, ngài có muốn đi xem thử không?”
Dung Tư Thành ngẫm nghĩ rồi đồng ý: “Ừ, đi xem thử”
Mộ Yến Lệ tức giận rời khỏi tập đoàn Dung thị, trong đầu hiện lên không dưới một trăm cách giết chết Dung Tư Thành.
Người đàn ông này chết chắc rồi! Cô không tin anh ta không có việc nhờ mình.
Chờ anh ta nhờ mình, cô nhất định phải giết chết anh ta!
Cô vừa đi vừa oán hận nghĩ, trở về tới chung cư Đa Nguyên thì mới bớt giận một chút.
Cô vừa bước vào cửa thì đã bị một người phụ nữ ôm chầm lấy: “Sao bây giờ cậu mới về? Tớ với bảo bối đều tính đi tìm cậu đây?
Mộ Yên Lệ vất vả lắm mới giấy ra được: “Mẹ ơi, tớ vất vả lắm mới về tới nhà, suýt nữa bị cậu ôm ngộp thở mà chết”
Thẩm Hoa Linh cười nói: “Tớ chỉ muốn bày tỏ nỗi nhớ của tớ thôi mà”
“Được rồi bảo bối, tớ cũng nhớ cậu” Mộ Yến Lệ lại ôm nhau với cô ấy, sau đó nhìn Mộ Gia Hạo đang bận rộn trước máy tính: “Bảo bối, tìm được di động cho mẹ chưa?”
Mộ Gia Hạo tranh thủ trả lời: “Mẹ, con tìm được rồi, con vừa đi lấy với mẹ nuôi, mẹ nuôi còn đánh hắn ta giúp mẹ đấy.”
Mộ Yến Lệ gật đầu: “Ừ, hai người hiểu ý mẹ quá.
Tên tài xế đó chẳng những không giúp người mà còn muốn chiếm đoạt di động của mẹ không chịu trả, đúng là đáng chết” Nói xong, thấy hai người nhìn chằm chằm máy tính không để ý tới mình, cô lại hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Thẩm Hoa Linh quay sang: “Cậu có biết cậu đã nổi tiếng rồi không