Khi ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Vân Thi Thi, nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô, chỉ trong khoảnh khắc cả người anh đều tràn đầy mong mỏi.
Là cô...
Chính là người phụ nữ anh đã nhìn thấy trên bức ảnh ở trong văn phòng của Vân Thiên Hữu!
Làm sao có thể là cô chứ?
Cung Kiệt không khỏi tiến đến gần hơn một chút.
Người thật có vẻ gầy và cao hơn trong ảnh, đặc biệt là đôi chân thon dài, thẳng tắp.
Trong đôi mắt xinh đẹp kia còn ẩn chứa vẻ thanh thuần, khuôn mặt dịu dàng, lúm đồng tiền xinh xắn, tất cả đều giống hệt như trong trí nhớ của anh.
Trong nháy mắt đó, Cung Kiệt không khỏi ngừng thở.
Giống...
Giống quá...
"Thi Thi..."
Cung Kiệt đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, sau khi tỉ mỉ so sánh giọng nói và khuôn mặt của người trước mắt với người trong trí nhớ thì giống như suy nghĩ trong lòng được chứng thực, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ, vội vàng lao về phía Vân Thi Thi.
Ở bên này, Vân Thi Thi vẫn đang bị đám người vây chặt, không có bất kỳ đường lui nào. Cô nhìn xung quanh, liếc mắt một cái, nơi nào cũng là những ánh mắt khinh miệt, không hề có ý tốt!
Có lẽ cũng có vài người có chút ý tốt.
Nhưng phần lớn mọi người đều không hề che giấu ác ý đối với cô.
Còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh và quay video.
Có trời mới biết, câu nói của cô có thể bị người ta chỉnh sửa, bẻ cong thành cái dạng gì!
"Vân Thi Thi, chúng tôi đang hỏi cô đấy! Cô hãy trả lời cho chúng tôi biết, là cô cố ý lợi dụng danh tiếng của Cố Tinh Trạch, vì muốn nổi tiếng mà lợi dụng Cố Tinh Trạch để tuyên truyền chuyện xấu, muốn dựa vào tin đồn để lật đổ địa vị của Cố Tinh Trạch có phải không?"
"Vân Thi Thi, cô khá lắm, ngoại hình rất được, diễn xuất cũng khá, vì cớ gì mà phải dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để nổi tiếng cơ chứ?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ trong làng giải trí không thể có bất kỳ minh tinh nào sạch sẽ một chút sao? Không thể dùng thực lực để cạnh tranh công bằng sao? Tại sao lại sử dụng thủ đoạn dơ bẩn