Vân Thi Thi mặt đỏ lên.
Ngại ngùng!
Qúa ngượng!
Vân Thi Thi cô lên tiếng: "Đổi đi!"
Cung Kiệt có chút ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại phải đổi?"
"Cảm giác... không được tự nhiên!" Vân Thi Thi che mặt, nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt đã đỏ hồng.
Cung Kiệt giật mình, sau đó mỉm cười, có chút đùa giỡn nói: "Haha, thì ra chị cũng biết xấu hổ nha!"
"Tiểu Kiệt!" Vân Thi Thi giả vờ tức giận mà hờn dỗi một câu, bĩu môi nhưng đôi mắt vẫn hiện lên ý cười:
"Đổi đi, cảm giác thật rất xấu hổ!"
Cung Kiệt lại cho là không đúng, "Có cái gì mà phải thẹn thùng, chị xinh đẹp như vậy, em đem ảnh chị đặt làm hình nền, làm muốn mỗi ngày trước khi đi ngủ, mỗi khi tỉnh lại, có thể nhìn thấy chị đầu tiên!"
Anh vừa nói cái này, Vân Thi Thi càng đỏ mặt hơn, vội vàng quay mặt đi hướng khác.
Cung Kiệt nhìn cô, chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút đố kị với Hữu Hữu.
Tên nhóc này, dám gạt anh lâu như vậy, vào tổ chức từ hơn một năm trước. Anh không hề nghi ngờ, còn khen cậu là ngộ tính kinh người.
Hóa ra lại là cháu ngoại của anh.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy không công bằng, nghĩ lại, quãng thời gian anh không ở bên cô, đều là do tên nhóc này bảo vệ, nghĩ lại cũng thấy yên lòng hơn chút.
Cứ như vậy, hai người ngồi ở tiệm bánh ngọt cả buổi chiều.
Hai người vui vẻ tán gẫu, nhiều hơn chính là, Vân Thi Thi vui vẻ nói, Cung Kiệt ngồi đối diện, một tay chống cằm, yên lặng lắng nghe.
Nhưng mà chuyện năm cô mười tám tuổi ấy, Vân Thi Thi thủy chung không hề nói ra, đối với chuyện cha ruột của Hữu Hữu, cũng không hề đề cập tới.
Cô không chủ động mở miệng, Cung Kiệt cũng không muốn ép hỏi.
Trên thực tế, anh có thể sai người điều tra chuyện năm đó, thậm là cuộc sống của cô trong hai mươi tư năm qua, từng chi tiết, anh đều có thể điều tra ra được.
Nhưng anh muốn nghe cô tự nói ra.
Vân Thi Thi vẫn nói, anh lại càng thêm tiếc