Nói bóng gió, anh đã không phải một đứa trẻ con nữa.
Có thể ở trong mắt cô, anh vẫn là đứa nhóc của mười lăm năm trước.
Nhưng bây giờ anh đã là người trưởng thành rồi, đồng thời, đã rất quen cái quy luật của xã hội này.
"Vậy cũng không được hút!"
Vân Thi Thi dừng một chút, lập tức lạnh lùng nói: "Từ giờ không được động tới thứ này nữa, được không?"
Cung Kiệt ngơ ngẩn.
Vân Thi Thi sẵng giọng: "Ngoan, nghe lời chị. Chị không thích Tiểu Kiệt hút thuốc!"
Cung Kiệt mỉm cười, lập tức chống cằm: "Được!"
Ánh mắt anh rời lên khuôn mặt của cô, nụ cười của cô có chút đơn thuần.
"Em nghe chị!"
Cô không cho anh hút thuốc, vậy thì anh sẽ không hút.
Cô không thích nhìn thấy dáng vẻ này của anh, vậy thì anh vĩnh viễn không bao giờ làm như vậy nữa.
Anh nguyện ý làm một Tiểu Kiệt mà cô thích nhất.
"Vậy mới ngoan chứ!" Vân Thi Thi nghe vậy, lập tức hài lòng, tự tay nhéo má anh.
Cung Kiệt cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Anh thích bộ dáng khi cô cười rộ lên, ấm áp mê người, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, như một tiên nữa.
Cho dù cả thế giới có dừng lại cả thế kỷ, anh không sẽ nguyện nhìn cô cười cả một thế kỷ ấy.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa to.
Cung Kiệt đưa cô về Hương Thể Mạn Bộ, lúc cô rời đi, đưa trả cô ví tiền cô để quên trên xe, lưu luyến không rời mà hôn lên má cô một cái.
"Chị, em sau này có thể bình thường tìm đến chị không?"
Anh cẩn thận hỏi, trong ánh mắt ẩn dấu bao kỳ vọng.
Vân Thi Thi trả lời như chuyện đương nhiên: "Đương nhiên rồi! Chỉ là, có đôi khi chị rất bận, sẽ không có thời gian rảnh..."
"Được."
"Vậy nhé..." Vân Thi Thi cầm cây dù trong tay, đứng trong mưa, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Kiệt, bây giờ em đang làm việc ở đâu?"
Cung Kiệt nhất thời trầm mặc.
Vân Thi Thi nghiêng đầu, có chút chờ đợi.
Im lặng một lát, anh cười ấm áp, trả lời nói: "Chị, em hiện đang kinh doanh công ty của mình!"
Anh đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi, lại che giấu phần lớn sự thực, làm chỉ huy của Cự Phong. Đồng thời sở hữu một số tài sản kếch xù, nhưng cậu không