"Dân đen, tránh ra!"
Cử chỉ ngạo mạn này của cô ta, không thể nghi ngờ đã chọc giận Vân Thi Thi.
Cô hỏi ngược lại một câu: "Cô là ai, tôi có quen cô không?"
Người phụ nữ này, là ai vậy?
Sao lại ngạo mạn như thế.
Vô duyên vô vớ đi đến trước mặt cô, miệng nói dân đen, kiêu văng muốn cô nhường đường cho cô ta.
Mộ Nhã Triết nghe động tĩnh, nghiêng người đi tới, khóe mắt thoáng nhìn qua bóng dáng diễm lệ, ánh mắt hơi ngẩn ra, mày nhíu lại trong nháy mắt.
"Làm gì."
Anh đi đến bên người Vân Thi Thi, che chở cô vào trong ngực, trừng Charlotte, vẻ mặt không giận tự uy.
Charlotte vừa thấy Mộ Nhã Triết, vẻ ngạo mạn trên mặt biến mất trong nháy mắt, nụ cười mỉm nhẹ nhàng hấp dẫn dâng lên, tiến đến bên cạnh anh, không coi ai ra gì ôm cánh tay anh, có vẻ vô cùng thân mật.
"Arther, giờ thì bị tôi bắt được rồi nhé! Là tôi đây, Charlotte! Lúc trước, chúng ta còn từng khiêu vũ với nhau, anh còn nhớ tôi không."
Giọng Charlotte mang khẩu âm tiếng Pháp tiêu chuẩn, mắt cô ta cười cong cong, vô cùng thân thiết dựa lên vai anh.
Vân Thi Thi ngẩn ra, cả người như hóa đá, khó có thể tin nhìn một màn trước mắt.
Cô nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt Mộ Nhã Triết đã biến thành màu đen sắc nặng nề, cuối cùng biết sao lại thế này.
Ngực yên ổn lại.
Hóa ra, lại là một đóa hoa đào nát nhảy ra giữa đường.
Cô không để ý, để cho Mộ Nhã Triết tự mình giải quyết, xoay người, tiếp tục chọn lựa món điểm tâm ngọt mình yêu thích.
Mộ Nhã Triết không khỏi phiền não, muốn đẩy cô ta ra, nhưng Charlotte ôm rất chặt, căn bản không cho anh cơ hội này.
Hình như, cô ta làm vậy, là cố ý làm cho Vân Thi Thi xem!
Để cho cô xem xem, cô ta và người đàn ông này thân mật cỡ nào!
Nhưng mà lúc Charlotte đắc ý nhìn Vân Thi Thi, đã thấy cô bình tĩnh nâng dĩa ăn, không nhìn bên này một cái nào, vẻ mặt tự nhiên mà nhấm nháp đồ ngọt, sắc mặt lập tức đen lại.
Người phụ nữ này, dám không để cô ta vào mắt!
Mộ Nhã Triết hơi đau đầu nhìn cô ta.
Người phụ nữ này, là một cục diện rối rắm mà Mộ Lâm Phong ném cho