Cô ta luôn luôn tự tin ngạo mạn, người theo đuổi vô số, những người theo đuổi cô ta, nhiều như người qua sông.
Nhưng cô ta không cách nào hấp dẫn ánh mắt người đàn ông này.
Việc này đối với cô ta mà nói là một kích thích lớn!
Cô ta không tin!
Cô ta không tin cô ta không chinh phục được người đàn ông này!
Charlotte lắc mình đến trước mặt anh, hờn dỗi nói một câu: "Này. Cái gì gọi là không có hứng thú chứ! Anh nói rõ ràng đi."
Cô ta tức giận chất vấn.
Vân Thi Thi nhấp một ngụm rượu đỏ, liếc Charlotte một cái, tốt bụng nhắc nhở: "Ý của anh ấy là, không có hứng thú uống một chén với cô."
Mộ Nhã Triết nghe vậy, ngạc nhiên, hơi giật mình nhìn cô.
Anh còn tưởng rằng người phự nữ này sẽ trước sau như một, giống một con rùa đen rút đầu trốn sang một bên, không để ý tới bọn họ, hoặc là bắt đầu suy nghĩ miên man, nghi thần nghi quỷ!
Không nghĩ tới, lần này cô to gan như vậy, dám đứng ra “chiến đấu” với Charlotte.
Đối với chuyện này, anh không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn!
Charlotte bị lời nói của cô hấp dẫn chú ý.
Vân Thi Thi nói được tiếng Pháp, nói rất rõ ràng, mặc dù không lưu loát, nhưng vô cùng tiêu chuẩn, từng chữ đều đã phát âm chuẩn nhất có thể.
Charlotte cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không khỏi hung hăng trừng cô một cái, vênh váo hung hăng quát lớn: "Chỗ này không tới phiên cô chen miệng vào, đồ dân đen này, câm miệng cho tôi!"
"Nè, việc này thì cô vu oan tôi rồi!"
Vân Thi Thi vô tội chớp chớp mắt, hướng dẫn kĩ càng: "Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, vậy mà cô mắng tôi là dân đen."
Charlotte khó hiểu: "Tốt bụng nhắc nhở tôi?"
"Ừ! Không phải cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi tốt bụng phiên dịch cho cô thôi mà!"
Vân Thi Thi cười tao nhã, lại thình lình phun ra một câu trả lời khiến người ta tức chết không đền mạng.
Charlotte lập tức nghe hiểu ý đùa cợt trong lời nói của cô, nhất thời giận tới nội thương.
Dù là Mộ Nhã Triết, cũng không khỏi cong môi.
Người phụ nữ này, đáng yêu quá mức!
Bình thường dịu dàng ngoan ngoãn, ngọt ngào nghe lời, một khi xù lông, cũng giống một chú mèo con nanh vuốt sắc bén.
Có thể cười