Chẳng qua là nhất thời cô chưa phản ứng theo kịp, nên không nhớ rõ rốt cuộc là ai!
Nhưng mà vẫn có thể phân biệt được, đó là giọng phụ nữ!
Vân Thi Thi rất hoảng sợ, kinh ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài cửa, cho đến khi nghe được tiếng la của người phụ nữ kia, mới biết là hình như bên ngoài đang cãi nhau!
Vì vậy, cô đứng dậy, tùy ý lau sơ người, sau đó khoác một cái áo choàng tắm, mở cửa đi ra ngoài.
"Mộ Nhã Triết...?"
Vân Thi Thi khẽ gọi một tiếng, lại có vẻ cực kỳ tự nhiên.
Rốt cuộc Lâm Chi cũng nghe thấy rõ, giọng nói này không phải phát ra từ trong ảo giác của cô ta.
Trong phòng này còn có người phụ nữ khác sao?
Người phụ nữ này thật là to gan! Cư nhiên dám gọi đầy đủ họ tên của anh ra!
Ông chủ lớn này, quyền cao chức trọng, danh môn quý tộc, cô ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Vậy mà người phụ nữ này lại dám gọi thẳng họ tên của anh!
Trong lúc nhất thời cô ta không có tâm trí đi suy đoán rốt cuộc người phụ nữ này là ai, chỉ nghĩ, hèn gì người đàn ông này không muốn cho cô ta đi vào!
Cũng khó trách lúc anh mở cửa, thấy cả người anh ướt nhẹp, thì ra là lúc cô ta đến, đã quấy rầy chuyện tốt của anh rồi!
Song khi cô ta cuối cùng cũng phản ứng kịp, rốt cuộc giọng nói kia là của ai, thì trước mắt lại xuất hiện bóng dáng của Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi đi vào phòng khách, nhìn thấy ngay trước cửa, Lâm Chi đang cực kỳ chật vật, quẫn bách quỳ ở trước mặt Mộ Nhã Triết.
Trong nháy mắt, sắc mặt Vân Thi Thi liền thay đổi, nhíu mày, có chút nghi ngờ nhìn về phía Mộ Nhã Triết.
Ngay sau đó, tầm mắt chuyển sang trên mặt Lâm Chi, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
"Sao cô lại ở đây?"
"Sao cô lại ở đây?"
Cơ hồ là ngay lúc đó, hai người đều mở miệng cùng một lúc.
Lâm Chi kinh ngạc, một giây sau, ánh mắt khóa chặt trên người cô.
Vân Thi Thi mặc áo choàng tắm, thắt dây lưng lại rất chặt, tựa hồ bọc kín cả người cô lại.
Nhưng mà phía trên áo vẫn lộ ra một mảng da thịt chỗ cổ, bọc kín như thế nào cũng không che chỗ đó lại được.
Vì vậy mà Lâm Chi có thể nhìn