Không thể làm gì hơn, Lâm Chi chỉ có thể chỉnh trang lại bản thân một chút, lau khô nước mắt, buồn bã đi về!
Nháo loạn một hồi, cuối cùng cũng xong.
Vân Thi Thi nhíu mày hiển nhiên là có chút không vui.
Vậy mà lại có phụ nữ tới tận cửa, quỳ xuống cầu xin anh cưng chiều?
Sao mấy người phụ nữ này lại xem anh như bá chủ thời cổ đại như vậy chứ?
Mấu chốt là, người phụ nữ đó lại là Lâm Chi, một người phụ nữ làm cho người ta vô cùng chán ghét!
Vân Thi Thi cảm thấy ghê tởm giống như nuốt phải con ruồi, lại mắc nghẹn ở cổ họng, nhất thời cảm thấy cả người không thoải mái!
Mặc dù Mộ Nhã Triết không có làm cái gì, nhưng hành động như vậy, lại vô tình làm cho cô cảm thấy khó chịu!
Làm cô cảm thấy, thật là quá ghê tởm rồi!
Vân Thi Thi che ngực, hiển nhiên là tức giận không ít.
Không phải là tức Mộ Nhã Triết, mà là tức cái sự không biết xấu hổ và cách ứng xử mặt dày của cô ta!
Lần này là cô bắt gặp được.
Vậy lúc cô không có ở đây, có phải cũng thường xảy ra mấy chuyện như vậy hay không?
Vừa nghĩ tới bên cạnh anh có một nguy cơ tiềm tàng như vậy, nghĩ tới mấy người phụ nữ xem anh như thiên thần, theo đuổi, bám víu, không biết xấu hổ dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy!
Cô cảm thấy thật dơ bẩn.
Ngay chỗ cửa có một tấm thảm cao cấp, bị Lâm Chi quỳ lên, nhất thời cô cảm thấy tấm thảm này vô cùng chướng mắt, lại nhớ đến bộ dạng ghê tởm vừa rồi của cô ta quỳ ngay trên đó, cô không nhịn được nữa, đi tới, giống như một đứa con nít, ghét bỏ ném tấm thảm ra ngoài cửa.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy hành động ngây thơ của cô, khẽ cười, đưa tay ôm cô vào lòng.
Lại cảm nhận được cơ thể cô cứng ngắc.
Rõ ràng là lại bị cô lạnh nhạt rồi, thậm chí còn có chút ghen tuông, nhưng anh lại cảm thấy thật buồn cười, biết rõ mà còn hỏi cô: "Sao vậy?"
"Không sao hết!"
Vân Thi Thi có chút giận dỗi lạnh lùng đáp trả.
Mộ Nhã Triết lại nhàn nhạt cười.
Anh cũng có chút may mắn, tối nay Lâm Chi nháo loạn một trận như vậy, cũng có thể cho anh thấy được, dáng vẻ người phụ nữ của anh lúc ghen tuông, cũng thật là